Thái Hòa Trung hơi sửng sốt.
"Cậu đã đánh cược toàn bộ tài sản, còn có thể dùng cái gì để tăng thêm tiền đặt cược?”
Ồ, trước tiên tôi xin chỉnh lại cho đúng một chút, tôi chỉ đặt cược tài sản của nhà họ Lý ở Hương Giang, cũng chưa dùng đến toàn bộ tài sản của tôi", Lý Dục Thần nói.
"Cậu..", Thái Hòa Trung muốn phản bác, nhưng lời nói dường như lại không có gì sai cả.
Hà Gia Xương ngồi ở trên ghế sô pha cách đó không xa, ngược lại rất bình tĩnh, trên khuôn mặt phong trần không nhìn ra vui buồn hay tức giận.
"Vậy cậu muốn tăng tiền cược thế nào?", Thái Hòa Trung hỏi.
"Tôi và ông Hà đánh cược tài sản của chính mình, còn hiện tại phần thêm vào là giữa tôi và ông", Lý Dục Thần nói.
Thái Hòa Trung nheo mắt lại, như thể muốn nhìn rõ xem rốt cuộc sự tự tin của đối thủ đến từ đâu.
“Giữa tôi và cậu? Hahahaha..., ông ta cười lớn: "Được! Cậu nói đi, muốn thêm gì nữa?"
“Một bàn tay, hoặc tung tích của Giang Long Huy."
Thái Hòa Trung nhíu mày.
"Đây là loại cá cược gì?"
"Không phải ông thích chặt tay sao? Vậy thì đánh. cược một tay đi. Đương nhiên, ông cũng có thể chọn không chặt tay, chỉ căn nói ra tung tích của Giang Long Huy là được. Nhưng ông tuyệt đối đừng gian lận, nếu gian lận mà bị tôi bắt được thì một cộng một bằng hai, phải chặt cả hai tay"
Thái Hòa Trung cười lạnh: "Hừ, thẳng nhóc, Tốt nhất là cậu cẩn thận tay của mình đi! Cậu muốn chơi cái gì? Bài Poker? Xúc xắc? Hay là mạt chược?”
Lý Dục Thần nhìn về phía Mã Sơn và hỏi: 'Anh Mã Sơn, vừa rồi các người chơi cái gì vậy?"
"Bài xì tổ."
"Vậy thì chơi xì tố đi”.
Thái Hòa Trung gật đầu, bảo người mang hai bộ, bài đến, đặt lên bàn, nói với Lý Dục Thần:
"Cậu kiểm tra bài đi”.
"Không cần".
"Cậu không sợ bài của tôi có vấn đề sao?"
"Không sợ".
Lý Dục Thần trả lời đơn giản mà chắc nịch.
Thái Hòa Trung có chút bối rối, anh lấy đâu ra sự tự tin này?