Lý Dục Thần nghĩ lại thấy cũng được, Lý Ngôn Thành chắc chắn có uy tín hơn mình và Mã Sơn, có lẽ vua sòng bài của Hào Giang sẽ nói ra tung tích của Giang Long Huy, bèn trả lời:
"À, cháu đang tìm Giang Long Huy, nghe nói ông ta và vua sòng bài hợp tác với nhau, cháu muốn đến Hào Giang thử vận may, xem có thể tìm được ông ta không”.
“Giang Long Huy? Ông trùm Hồng Môn châu Á?”, Lý Ngôn Thành cau mày: “Bác từng nói chuyện với ông ta, người này rất khó đối phó, cháu tìm ông ta làm gì?
"Cháu có một người sư tỷ mất tích ở Nam Dương, có lẽ việc này có liên quan đến ông ta”.
Lý Ngôn Thành gật đầu, ông cụ đi đến bàn đọc sách, căm chiếc di động nắp gập kiểu cũ do Hàn Quốc sản xuất lên.
Nhìn thấy chiếc điện thoại di động đó, Lý Dục Thần bỗng hoài niệm chiếc điện thoại Nokia của mình.
Lý Ngôn Thành bấm số điện thoại, đặt bên tai nghe một lúc rồi lại đặt xuống, nói: “Cái lão Hà Gia Xương này, giống bác rồi, càng già càng lười, đến cả điện thoại cũng lười nghe máy”
Nói xong, ông cụ nhấc một chiếc điện thoại khác trên bàn lên, ấn số rồi nói với đầu dây bên kia: “Cậu liên lạc với nhà họ Hà Hào Giang, nói là tôi muốn nối máy với Hà Gia Xương”.
Cụ đặt điện thoại xuống chưa được bao lâu thì trợ lý đến báo cáo: “Nhà họ hà nói ông Hà đang ngồi thiền, một lát nữa sẽ gọi lại cho ông”
Lý Ngôn Thành gật đầu, xua tay bảo trợ lý đi ra ngoài, rồi ông cụ cười tự giễu: "Con người ấy à, lớn tuổi rồi thì sợ chết, luyện cái này, tập cái kia, nhưng mà ai có thể nghịch thiên kháng mệnh được chứ?”
Lý Dục Thần không tiếp lời. Lý Ngôn Thành lớn tuổi rồi, tinh lực đã hao hết từ lâu, không thể tu hành được.
“Không bằng cháu đến Hào Giang trước”, anh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!