Lý Dục Thần lắc đầu. Anh đến Thiên Đô học pháp thuật, không phải học triết học, nào biết quyền lực bắt nguồn từ đâu.
“Có người nói, quyền lực ra đời bởi tư bản và sự khống chế với tư bản. Nhìn bác xem, bác làm người giàu nhất bao nhiêu năm, từ tỷ phú Hương Giang đến tỷ phú châu Á, nhưng bác đâu có thể khống chế châu Á được, cũng không thể khống chế Hương Giang”.
“Có người nói, khởi nguồn của quyền lực là tín ngưỡng. Haha, nhìn Giáo hoàng đi, bây giờ bác ta còn nắm giữ bao nhiêu quyền lực?"
“Lại có người nói, quyền lực đến từ ý chí nhân dân. Nghe rất có lý. Bây giờ ý dân to nhất là gì? Giá nhà đấu Nhưng có người nào bởi vì hô to hạ giá nhà đất là có được quyền lực đâu?"
“Trong xã hội tư bản này, trong thời đại khoa học. công nghệ phát triển mạnh mẽ hiện nay, tất cả mọi người đều quên mất rằng, bản chất của quyền lực chính là sức mạnh! bác ta ta có câu gì mà họng súng đẻ ra cái gì ấy thây!"
“Sức mạnh?”, Lý Dục Thần như nghĩ đến điều gì: “Ý bác là, nhà họ Lý đang bảo vệ một thứ gì đó có sức mạnh rất lớn?”
“Không phải sức mạnh lớn”, Lý Ngôn Thành sửa lại: “Là sức mạnh tuyệt đối!"
“Sức mạnh tuyệt đối?"
“Sức mạnh tuyệt đối, có thể nghiền ép tất cả, bất cứ thứ sức mạnh nào cũng không thể chống lại! Bất kỳ kẻ nào! Bất kỳ sức mạnh nào!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên, anh cảm thấy ông cụ này nói quá lên. Làm gì có thứ gọi là sức mạnh tuyệt đối?
Thiên Đô dù có lắm pháp bảo thì cũng không có thứ nào có thể được xưng là có thể nghiền ép mọi thứ trên đời!
Cho dù là kiếm trận Vạn Tiên, thần tiên một khi rơi vào trong đó chẳng khác nào bị ném vào cối xay thịt nhưng nó cũng chỉ dùng để bảo vệ không gian vực giới thôi, chẳng phải khi Thiên Ma ngoại vực đến, sư phụ cũng rất lo lắng sao?
Nếu thật sự có thể nghiền ép hết thảy, không ai có thể chống lại, hình như chỉ có Thiên Đạo mới làm được?
“Cháu thật sự không biết về thứ đó sao?”, Lý Ngôn Thành nhìn Lý Dục Thần.