“Hiện tại cậu là gia chủ của nhà họ Lý, đi ra ngoài cũng nên phô trương một chút, đừng để đám gia đình quyền quý ở Hương Giang, Singapore hay Đại Mã coi thường cậu”, chị Mai nói.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Xem thường hay xem trọng không phải dựa vào việc phô trương mà phải dựa vào thực lực”.
Chị Mai cười khanh khách nói: “Cậu là thần long xuống biển, chuẩn bị đại náo Nam Dương đây mà!”
“Lần trước ở đảo Cửu Long, nghe Lục sư huynh nói nhà họ Lý tôi từ trăm năm trước đã có căn cơ ở hải ngoại. Tôi đã muốn chấn hưng nhà họ Lý thì không thể chỉ quậy ở mình thủ đô thôi được”.
“Tôi biết cậu có bản lĩnh ấy nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Gần đây Châu Khiếu Uyên ở trấn Châu Môn kêu gọi rộng rãi các đồng đạo võ lâm thảo phạt cậu, chuyện này đã được đồn ầm lên rồi".
Chị Mai lo lắng nhắc nhở.
“Đây là cái bẫy mà tôi và ông Châu bày ra?, ở trước mặt chị Mai, Lý Dục Thần không cần phải giấu giếm điều gì, anh kể lại toàn bộ chuyện mình và Lâm Mộng Đình tới Kim Lăng thỏa thuận với ông Chu.
“Thì ra là thế!", chị Mai giật mình nói: “Bảo sao chị thấy chuyện này lại kỳ lạ như vậy, với tăm ảnh hưởng và năng lực của Châu Khiếu Uyên, đáng lẽ ra ông ta phải tiến hành với khí thế như vũ bão mới phải, chẳng hiểu sao lại lẽ mẽ chậm chạp như vậy, hóa ra là bọn cậu đang giãng lưới! Có điều nghe cậu nói thì Ngữ Sứ Ma Môn kia cũng đều là những quái vật mấy trăm năm tuổi, chưa chắc bọn họ đã mắc lừa kế này”.
Lý Dục Thần nói: “Không mắc lừa thì đành chịu, dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ lôi cổ bọn họ ra”.
Đỗ Thanh Hôi nhanh chóng báo tin đã phát hiện ra ấn ký mà Hướng Văn Tình lưu lại ở Thiên Đô. Chuyện Hướng Văn Tình mất tích rất có thể có liên quan tới Thái Dương Thánh Giáo ở Nam Dương. Hiện tại, Đỗ Thanh Hôi đang lần theo dấu vết để lại
Nghe thấy tên Thái Dương Thánh Giáo, Lý Dục Thần lập tức có dự cảm chẳng lành. Thảm trạng của mấy cô gái ở Đại học Nam Giang và đảo Cửu Long vẫn còn rõ mön một trước mắt.