"Có thể sử dụng, chỉ là quá hời cho tên kia rồi!"
"Có thể sử dụng là được", Đỗ Thanh Hôi nói: "Đi xem em dâu trước đã”
Lý Dục Thần liền dẫn anh ta đi xem Lâm Mộng Đình.
Đỗ Thanh Hôi kiểm tra một lát, lắc đầu, nói: "Nếu như lúc đó em không gặp lôi kiếp, dựa vào nơi bọn họ lập đàn dùng vu pháp hẳn là có thể tìm ra dấu vết hướng đi của hồn phách. Bây giờ chịu hàng chục ngàn ia sét tẩy luyện, chắc chẳn đã không còn một chứt dấu vết nào cả, muốn tìm lại hồn phách của cô ấy sẽ rất khó khăn"
Lý Dục Thăn khẩn cầu: "Sư huynh, còn có biện pháp nào khác không?”
Đỗ Thanh Hôi nói: "Chỉ có thể đi tìm chủ thể mượn hồn thôi”.
"Ở Thiên Đô có ghi chép nào về cái tên Ô Mộc Thiếp này không? Có phải là một trong năm đường chủ của Ma giáo năm đó không?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đúng là có cái tên Ô Mộc Thiếp, nhưng không phải đường chủ Ma giáo”, Đỗ Thanh Hôi nói: "Ô Mộc Thiếp là một nữ vu rất cổ xưa, được rất nhiều bộ lạc cổ xưa coi là nữ thần, bà ta cũng là một trong những chủ thần của đạo Tát Mãn. Nếu như bà ta cũng là người trong Ma giáo, địa vị nhất định sẽ cao hơn đường chủ rất nhiều. Anh không thể chứng thực được điều này, bởi vì quá mức cổ xưa, chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng chưa chắc đã biết"
Lý Dục Thần có chút thất vọng, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
Đỗ Thanh Hôi an ủi: “Sư đệ cũng không cần lo lảng, lần này anh đến Nam Dương, nói không chừng có thể tra được manh mối”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!