Đứa bé này cũng giống bà ta năm đó, chìm trong tuyệt vọng, khao khát biết bao có người có thể giúp cô ấy một tay, kéo cô ấy lên.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Đoàn Phù Dung gật đầu, ôm đầu Đới Đình vào trong khuỷu tay.
Lý Dục Thần biết Đới Đình đã quyết tâm, không thể ép buộc được nên cũng không nói gì nữa, quay người rời đi.
Ân Oanh do dự một chút rồi vẫn đi theo anh.
Trở lại nhà họ Lý, cửa nhà đóng chặt. Lý Dục Thần đứng ngoài cổng, có dự cảm chẳng lành.
Mặt trời đã lên cao nhưng cổng vẫn còn đóng, đây là chuyện chưa từng có ở nhà họ Lý kể từ khi lấy lại được nó tới nay.
Cho dù Lý A Tứ thất trách thì Hầu Thất Quý cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lý Dục Thần nhảy vào nhà, tới căn phòng đang đóng cửa của Lý A Tứ, đá văng cửa ra.
Lý A Tứ vẫn còn đang nằm ngáy khò khò trên giường.
Trong lúc ngủ mơ, anh ta trông thấy một thiên thần có cánh đứng đưa lưng về phía anh ta.
'Tấm lưng mềm mại, mịn màng, vòng eo dịu dàng, dễ thương, bờ mông nở nang và chân...
Anh ta vươn tay ra, khẽ gọi: “Ngọc Xuân! Ngọc Xuân!” Thiên thần quay mặt lại, nở nụ cười xán lạn.
Bỗng nhiên, ánh sáng biến mất, đêm tối bao trùm, trên người thiên thần bốc lên ngọn lửa đỏ rực, mặt thiên thần bị đốt cháy sém, biến thành ác ma đáng sợ.
Ác ma bóp cổ anh ta, lôi anh ta dậy, nó địa ngục với tôi!”
A Tứ, cậu có tội, hãy cùng xuống Lý A Tứ giật mình la lên, mở choàng mắt ra, trông thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lý Dục Thần.
“Cậu... Cậu Lý! Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý A Tứ phát hiện ra mình bị Lý Dục Thần bóp cổ xách lên không trung, gần như không nói nên lời.
“Xảy ra chuyện gì à? Cậu nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?” Lý Dục Thần vứt Lý A Tứ xuống đất, quay người đi ra ngoài. Lý A Tứ vội vàng mặc áo vào, đuổi theo.
Anh ta trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt đi theo Lý Dục Thần, không biết là ai.
Ba người vội vàng chạy về phía nhà sau.
'Trên đường đi hoàn toàn vắng tanh, không có một bóng người. Phòng gia chủ, phòng làm việc và phòng nghỉ đều không có ai. Lý A Tứ có dự cảm chẳng lành, trái tim đập thình thịch.
Mãi tới khi đi tới bếp, cuối cùng họ cũng nhìn thấy người.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương ngồi dưới đất, tư thế như đang ngồi nhưng mặt tái mét, mắt nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi hột, trông vô cùng đau đớn.
Hai người hầu gái và ba người bảo vệ đều nằm dưới sàn nhà, miệng sùi bọt mép, bọn họ đã chết rồi.
Lý Dục Thần lạnh mặt, vỗ một chưởng sau lưng sư phụ Vinh và ông chủ Vương, sau đó nhét một viên thuốc vào miệng họ.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương cùng tỉnh lại một lúc, mở mắt ra.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là sơ suất của tôi, bữa khuya tôi nấu bị hạ độc”, sư phụ Vinh áy náy nói: “Tôi và ông Vương có công lực sâu dày nên mới miễn cưỡng bảo vệ được tâm mạch,
những người khác...”
Ông chủ Vương nói: “Không thể trách ông Vinh, hai chúng tôi đều là dân giang hồ lão luyện mà còn không phát hiện ra, thứ độc này rất kỳ lạ”.
“Mộng Đình đâu?” Lý Dục Thần vội hỏi.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương liếc nhau rồi đều lắc đầu: “Không biết, bữa khuya của mợ chủ do Ngũ Ngọc Xuân đưa”.
Lúc này, Hầu Thất Quý lảo đảo chạy vào đây:
“Là... Là Ngũ Ngọc Xuân!... Mợ... Mợ chủ bị đưa đi rồi... Hoàng Đại Sơn đã đuổi theo, cậu chủ mau...”
Ông ta còn chưa nói xong đã “huych” một tiếng, ngã lăn ra đất.
Đầu ngón tay Lý Dục Thần búng một viên thuốc vào miệng Hầu Thất Quý, còn người thì đã xông ra ngoài.
Ân Oanh vội vàng đuổi theo nhưng chỉ thấy chân trời lóe lên một tia sáng, không còn thấy tăm hơi Lý Dục Thần đâu nữa.
Biết bay ư?
Ân Oanh giật mình, bấy giờ cô ta mới biết thực lực của Lý Dục Thần mạnh hơn cô ta tưởng rất nhiều, vậy mà cô ta lại dám ám sát anh, đúng là nực cười.
Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, lập tức thi triển thuật truy vết tiềm hành của Mặc gia theo hướng mà Lý Dục Thần biến mất rồi đuổi theo.
'Thế nhưng Lý Dục Thần bay vút lên trời, cô ta làm sao có thể đuổi kịp được. Đúng lúc cô ta đang định bỏ cuộc thì chợt ngửi thấy một thứ mùi đặc biệt.
Ân Oanh bịt mũi nhíu mày nghĩ thầm: Mùi gì thế này? Lẽ nào cậu Lý bay lên trời là nhờ khí trong người bắn ra ư?