Tạ Kiến An tức thì cảm thấy khó hiểu.
Ông ta vốn lớn lên ở thành phố này, giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không thể nào phong tỏa thành phố.
Trong trí nhớ của ông ta, mấy năm nay hoàn toàn chẳng có chuyện phong tỏa thành phố.
Nhưng cố tình lại xảy ra vào lúc này thì hơi lạ, Tạ Kiến An vừa trốn khỏi trang viên, đang chuẩn bị rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông thì lại đột nhiên phong tỏa thành phố, khiến ông ta không thể đi được.
Giống như cái lệnh phong tỏa thành phố kia là vì Tạ Kiến An vậy.
Chẳng qua, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Tạ Kiến An gạt bỏ.
Chưa nói đến Lâm Hàn, dù là Trương Thiên Sơn đang ở đỉnh của sự nghiệp muốn phong tỏa thành phố cũng rất khó mà làm được. Tạ Kiến An cũng không cảm thấy Lâm Hàn có khả năng ấy.
"Mấy người các cậu mau đi dò hỏi xem rốt cuộc là sao, thử coi phong tỏa có gắt, có thể dùng mối quan hệ rời khỏi thành phố không", Tạ Kiến An bảo mấy tên đàn em.
Mấy tên kia nghe vậy lập tức chia nhau ra tìm hiểu tin tức.
Còn Tạ Kiến An thì hơi lo lắng ngồi vào trong xe.
Tuy ông ta cảm thấy chuyện phong tỏa thành phố không thể nào là vì mình được, nhưng nó lại rơi vào lúc này thì lại khéo quá, thế nên mới khiến cho Tạ Kiến An lo lắng không yên.
Chẳng bao lâu sau, mấy tên đàn em của Tạ Kiến An đã trở về, nhưng sắc mặt ai nấy đều hơi là lạ.
"Đại ca Tạ, hình như đột nhiên phong tỏa thành phố là vì chúng ta đó. Tôi nhìn thấy ảnh của ông trong tay mấy nhân viên bên phía chính phủ, dường như là đang tìm ông".
"Giờ những mối quan hệ của chúng ta cũng không dùng được, không biết là ông lớn nào bên trên đã ra lệnh phong tỏa thành phố, vào thời điểm nhạy cảm như này, bọn họ căn bản không dám giúp chúng ta".
"Người đó rốt cuộc là ai? Sao lại có khả năng phong tỏa thành phố để truy bắt chúng ta?"
"Vậy giờ phải làm sao đây? Tôi vừa mới hỏi được, toàn bộ nhân viên chính phủ của thành phố Phụng Thiên đều được điều động, thậm chí các thành phố xung quanh cũng tham gia, trông coi rất nghiêm ngặt. Chúng ta không thể nào lẻn ra ngoài được".
"Bọn họ cũng không lợi hại, đa số đều không có vũ khí. Chúng ta có thể mạnh mẽ xông ra, nhưng hậu quả thì lại khó nói".
Mấy tên đàn em vội vàng báo cáo, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi. Lúc trước, bọn họ có mơ cũng không tài nào ngờ được thành phố sẽ bị phong tỏa vì mình. Chẳng trách người dân hỏi thì nhân viên chính phủ nói là có lý do đặc biệt.
Nếu để dân chúng biết bọn họ vì bắt đám người Tạ Kiến An mà phong tỏa thành phố, có lẽ sẽ khiến cho người dân bất mãn.
Tạ Kiến An nghe xong mấy tên đàn em báo cáo thì cả người xụi lơ ở trên ghế.
Tuy ban nãy ông ta có hơi lo lắng, cảm thấy không thể nào, nhưng cũng sợ chuyện phong tỏa thành phố lần này là vì bọn họ.
Không ngờ việc chơi lớn phong tỏa cả thành phố thật sự là vì bọn họ.
Hơn nữa nghe đàn em nói, Tạ Kiến An cũng hiểu được đại khái tình hình lúc này.
Lần này đối phương đã dốc cả vốn, điều động toàn bộ các ban ngành trong và ngoài thành phố cùng phối hợp.
Dưới sự bắt tay từ nhiều phía như thế, có thể nói, trước mắt toàn bộ khu vực trong thành phố Phụng Thiên đều bị phong tỏa một cách nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể nào thoát ra được.
Tạ Kiến An cảm thấy chuyện này cứ như một trò đùa, vậy mà lại phong tỏa thành phố chỉ vì bắt ông ta, đó phải là ông lớn nào chứ?
Ông ta nghĩ tới nghĩ lui rồi không khỏi nhớ tới Lâm Hàn.
Dẫu sao, trước đó Tạ Kiến An vẫn luôn xem nhẹ Lâm Hàn, nhưng ai ngờ anh lại dẫn theo gần 400 cao thủ đến giải cứu Trương Thiên Sơn.
Mà có thể nhanh chóng tập hợp được số đông cao thủ như thế, còn là những cao thủ chưa bao giờ xuất hiện, hiển nhiên thực lực của Lâm Hàn không chỉ bí ẩn mà còn mạnh ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Giờ lại có chuyện phong tỏa thành phố, mà khả năng cao là do Lâm Hàn ra lệnh.
Tạ Kiến An có nghĩ nát óc cũng không ra, rốt cuộc thì Lâm Hàn là thần thánh phương nào?
Nếu Lâm Hàn thật sự là một ông lớn nào đó thì lúc trước cần gì phải kết minh với Trương Thiên Sơn, thậm chí còn xưng em gọi anh với ông ta? Theo lý thì ông lớn như thế hẳn là chướng mắt người như Trương Thiên Sơn mới đúng.
Tuy Trương Thiên Sơn cũng là một nhân vật truyền kỳ, nhưng chỉ giới hạn là đại ca các thế lực vùng xám ở Bắc Đông thôi. Tuy rất có tiếng tăm trong vùng này, có điều ở cả Hoa Hạ thì lại hết sức bình thường, chỉ được coi như thế lực hạng một chứ không thể xem như đứng đầu.
Giống như các quý tộc kia, bọn họ chẳng coi Trương Thiên Sơn là cái đinh gì cả.
Mà thực lực Lâm Hàn thể hiện ra lúc này đã bỏ xa các quý tộc kia tám con phố, thì càng chướng mắt Trương Thiên Sơn hơn mới đúng.
Mặc dù trong lòng có vô số câu hỏi, nhưng giờ Tạ Kiến An không thể đi tìm tòi câu trả lời được. Chuyện khẩn cấp trước mắt là phải nhanh chóng rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông, tuyệt đối không thể rơi vào tay Lâm Hàn.
Tạ Kiến An biết rõ tình cảm giữa Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn, mà ông ta còn vừa mới giết chết Trương Thiên Sơn. Nếu giờ bị Lâm Hàn bắt được, Tạ Kiến An tin chắc rằng mình sẽ chết vô cùng thảm.
Nếu không phải là thế thì Tạ Kiến An sẽ nghĩ cách cứu Tạ Kiến Bình - người thân duy nhất của ông ta trên cõi đời này.
Chẳng phải là Tạ Kiến An không muốn cứu, mà nó thật sự quá khó và nguy hiểm. Không thì giờ ông ta đã chẳng nghĩ cách rời khỏi đây mặc kệ sự sống chết của Tạ Kiến Bình.
"Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao đây?", mấy tên đàn em ngơ ngác nhìn Tạ Kiến An, đều có chút không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc là ông lớn nào mà có thể trực tiếp phong tỏa thành phố để bắt bọn họ.
Sắc mặt Tạ Kiến An lúc trắng lúc xanh nói: "Trước cứ đợi đi, giờ vẫn còn sáng không khỏi quá nguy hiểm, chờ đến tối xem sao. Cử người thay phiên nhau đi ra ngoài dò hỏi tin tức, số còn lại thì nghỉ ngơi trong xe, để tôi nghĩ cách".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!