Trong một chiếc Mercedes đang chạy trên đường thành phố Đông Hải.
Lâm Hàn vừa kết thúc cuộc gọi với thuộc hạ của Trương Thiên Sơn liền đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục lái xe đến chỗ của Ngô Xuyên.
Cuộc nói chuyện này cũng không tránh mặt Dương Lệ, dù sao hôm nay cũng đã xảy ra chuyện thế này rồi, nên anh đành đưa Dương Lệ đi chung để giải quyết cho tới chốn. Mà tất nhiên cũng khó giấu được nữa, vì thế khi nãy anh nói chuyện điện thoại cũng không còn kiêng dè sự có mặt của Dương Lệ.
Trước kia Lâm Hàn luôn không muốn để Dương Lệ biết quá nhiều chuyện, anh lo sẽ không tốt cho cô, sẽ làm cô cảm thấy áp lực nặng nề, mà có khi cũng sẽ đẩy cô vào tình thế nguy hiểm.
Nhưng bây giờ Dương Lệ đã vững vàng và chín chắn hơn rất nhiều, Lâm Hàn cũng cảm thấy cần phải để Dương Lệ biết về những chuyện đã xảy ra.
Ban nãy, khi Dương Lệ nghe Lâm Hàn nói chuyện điện thoại, mặc dù không phải quá hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cô cũng nắm được một vài thông tin.
Thứ nhất, hình như Lâm Hàn khá thân thiết với Trương Thiên Sơn - Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, nhưng Dương Lệ cũng không quen Trương Thiên Sơn, mà cũng không biết ý nghĩa của Đại bàng núi là gì, cho nên cô không có phản ứng gì nhiều.
Mà khi cô nghe đến đoạn Tạ Kiến Bình là người do Trương Thiên Sơn cử đến để hợp tác với Lâm Hàn, Dương Lệ bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Thế lực của vùng Bắc Đông không phải đến đây để hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm ư? Tại sao lại thành hợp tác với Lâm Hàn rồi?
Dương Lệ không ngốc, trái lại còn rất thông minh. Rất nhanh, cô đã đoán ra được Lâm Hàn có mối quan hệ rất sâu xa với quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Cộng thêm trước đây Lâm Hàn có thể giành được ghế đại biểu chính tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương cho công ty dưới trướng anh, Dương Lệ liền càng xác định suy luận của cô là đúng đắn.
Dù sao quỹ đầu tư Nhân Phàm chính là ban tổ chức Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương kỳ này, nếu muốn tham dự với tư cách đại biểu chính thì thực lực phải đủ mạnh.
Mặc dù ba công ty dưới trướng Lâm Hàn rất có tiềm năng, nhưng bàn về thực lực thì quả thật còn lâu mới đủ, chênh lệch rất lớn.
Mà có thể để những công ty chưa đủ tiêu chuẩn ngồi vào ghế đại biểu chính ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương thì có lẽ chỉ có quỹ đầu tư Nhân Phàm mới có quyền hành làm chuyện đó.
Càng nghĩ Dương Lệ càng cảm thấy rất có khả năng này, ít nhất quan hệ của Lâm Hàn với quỹ đầu tư Nhân Phàm phải rất thân thiết, nếu không Lâm Hàn không thể nào bảo quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp anh lo được những chuyện như thế.
"Ông xã, anh rốt cuộc có quan hệ gì với quỹ đầu tư Nhân Phàm vậy?", Dương Lệ ngập ngừng một lúc rồi cũng hỏi ra.
Lâm Hàn đang lái xe, lúc này anh cũng đã chuẩn bị nói cho Dương Lệ biết: "Không khác em đoán là bao, thật ra quỹ đầu tư Nhân Phàm thuộc sở hữu của gia tộc anh, Tôn Minh là nhân viên làm công cho nhà họ Lâm anh. Cơ mà em đừng hiểu lầm, mặc dù Tôn Minh có ngầm hỗ trợ em, nhưng ông ta cũng nhận định năng lực của em mà sắp xếp chức vụ tương xứng cho em, em đừng suy nghĩ nhiều mà cảm thấy nặng lòng nhé. Hồi trước anh không để em biết một mặt là lo em sẽ cảm thấy áp lực, mặt khác cũng sợ em nghĩ những điều em có được hiện tại không phải do từ chính thực lực của em mới có được. Thực tế tất cả đều do chính cố gắng của riêng em, mỗi một chức vụ trong các công ty thuộc sở hữu của nhà họ Lâm đều phải do người có tài đảm nhiệm, không thể dựa vào bất kỳ quan hệ nào".
Dương Lệ nghe Lâm Hàn giải thích liền ngây ngẩy cả người.
Vốn dĩ, cô chỉ nghĩ Lâm Hàn có quan hệ rất tốt với quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi, ví dụ như Tôn Minh là bạn thân của Lâm Hàn hay gì đó, chỉ có nhiêu thôi cũng đủ làm Dương Lệ bất ngờ rồi. Dù sao quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng không phải doanh nghiệp bình thường mà là công ty đầu tư nổi tiếng mang tầm quốc tế, là một doanh nghiệp đứng trong top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới, là kiểu tập đoàn khổng lồ làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng lúc này đây Lâm Hàn lại nói với cô rằng, anh vốn chẳng có quan hệ thân thiết gì với quỹ đầu tư Nhân Phàm này, mà quỹ đầu tư Nhân Phàm chính là thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lâm, thuộc về Lâm Hàn anh. Tôn Minh đường đường là tổng giám đốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm, làm người người hâm mộ không thôi, thực tế cũng chỉ là người đi làm công ăn lương cho nhà họ Lâm và Lâm Hàn.
Tức thì, Dương Lệ cảm thấy có hơi quá sức tưởng tượng của mình.
Nếu không phải do chính Lâm Hàn nói ra, mà trước đó Dương Lệ cũng đã chứng kiến một ít thực lực của Lâm Hàn, đừng nói chi xa, chỉ tính đến việc anh tùy ý chuyển cho cô 800 triệu tệ mà xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra cũng đủ chứng minh thực lực kinh khủng của Lâm Hàn và nhà họ Lâm rồi.
Và nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi ở bãi đậu xe của quảng trường Trung Giao, Dương Lệ có lẽ cũng đoán ra được tình hình.
"Quảng trường Trung Giao kia cũng do nhà họ Lâm của anh mở? Những nhân viên bảo vệ vừa rồi thực chất cũng là người của nhà họ Lâm á?", Dương Lệ hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy", Lâm Hàn điềm tĩnh đáp.
Dương Lệ ngẩn ra, cô lại hỏi tiếp: "Vì thế Tạ Kiến Bình tới từ vùng Bắc Đông kia trên thực tế là đến hợp tác với anh, anh mới giao cho bên quỹ đầu tư Nhân Phàm làm việc, chứ vốn dĩ bọn họ không đến hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm đúng không?".
"Đúng thế", Lâm Hàn lại đáp.
Những thắc mắc trước đó của Dương Lệ đến đây đã được sáng tỏ, Dương Lệ từng rất khó hiểu, sản nghiệp vùng Bắc Đông nhiều như vậy vì sao đột nhiên lại bằng lòng hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Tuy rằng, thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng rành rành ra đó, nhưng vẫn chưa thật sự vững chắc ở Hoa Hạ, tầm ảnh hưởng cũng chưa tính là vĩ mô, theo lý mà nói thì vẫn chưa đủ tư cách để thế lực ở vùng Bắc Đông phải tìm đến tận cửa mong được hợp tác.
Hóa ra thế lực vùng Bắc Đông chủ động tìm đến thực tế là vì nể mặt Lâm Hàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!