Thấy Dương Lệ chuẩn bị lái xe đi, Hạ Minh Hạo nhanh chóng chặn trước xe, không cho cô đi.
“Dương Lệ, cô đúng là đồ giả tạo, lại còn không bao giờ là loại người đó, không bao giờ đi đường tắt, quan hệ? Những chuyện trước đây Lâm Hàn làm chẳng phải là cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền sao? Thật là thú vị!”, Hạ Minh Hạo hậm hực nói.
Hạ Đạt gật đầu rồi cũng nói: “Đúng thế, đừng tưởng chúng tôi không biết những chuyện cô làm, bây giờ bảo nhà họ Hạ có lợi ích liền làm người tốt á? Đừng hòng! Tôi nói cho cô biết, nếu cô không giúp nhà họ Hạ chúng tôi thì tôi sẽ vạch trần cho mọi người thấy việc cô và Lâm Hàn lạm dụng chức quyền trước kia! Sau Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương cô rất nở này nở mặt đúng không? Muốn ‘nở mặt” thêm nữa đúng không?”
Dương Lệ nghe xong thì khẽ cau mày, không hiểu họ đang nói gì, cô và Lâm Hàn vẫn luôn nghiêm túc, công bằng, họ lạm dụng chức quyền khi nào?
Mặc dù nghi ngờ nhưng Dương Lệ cũng không thể làm rõ chuyện này ngay bây giờ, chỉ đành chờ sau này hỏi Lâm Hàn thôi. Bây giờ cô còn có việc phải làm, cô đã hẹn thời gian, nếu bây giờ không đi thì sẽ muộn mất. Dương Lệ rất ghét người khác đến muộn, cô cũng không cho phép bản thân đến muộn.
“Tôi không quản nổi việc ông muốn làm, nhưng bây giờ mong ông tránh đường!”, Dương Lệ thờ ơ nói.
Lúc này, nhân viên bảo vệ đang tuần tra khu biệt thự núi Vân Mộng nghe thấy tiếng động liền chạy tới, thấy có người chặn đầu xe chủ nhà bèn vội vàng vung gậy điện ra.
“Mấy người làm gì vậy?”, nhân viên bảo vệ hét lên.
Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo thấy thế thì tránh sang một bên, không dám ngăn cản nữa.
Dương Lệ lập tức nhân cơ hội khởi động xe, phóng nhanh rời đi.
Cùng lúc này, trong một trang viên ở thành phố Thiên Kinh.
Vương Vĩnh vừa nhận được một số tài liệu từ gia tộc, phía trên là thông tin danh tính cụ thể của Lâm Hàn từ cuộc điều tra.
Nhìn thông tin về Lâm Hàn trên tay, lông mày Vương Vĩnh từ từ cau lại.
Trong tài liệu, Lâm Hàn hoàn toàn không phải người bình thường, trong tay anh có ba công ty, tuy không lớn nhưng tiềm năng đều không nhỏ.
Hơn nữa Lâm Hàn còn có bà xã là chủ trì Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này.
Sau khi đọc kỹ lý lịch gia đình Lâm Hàn, Vương Vĩnh càng thêm nghi hoặc.
Toàn bộ lịch sử gia tộc của Lâm Hàn, dường như đột nhiên phát triển tốt lên vậy, mấy năm trước gần như không có phát triển gì, tự nhiên mấy năm nay lại phát triển một cách nhanh chóng, mọi thứ đều có vẻ kỳ lạ.
“Bố, bố cũng xem đi, dựa theo thông tin trên tài liệu này, Lâm Hàn hoàn toàn không phải người bình thường, anh ta rất có vấn đề!”, Vương Vĩnh nói rồi đưa tài liệu cho người đàn ông trung niên có phần uy nghiêm đang ngồi trên vị trí ghế giữa.
Người này chính là gia chủ nhà họ Vương hiện tại, Vương Chí Quân.
Vương Chí Quân có chút lơ đễnh, chẳng phải chỉ là một tên tiểu bối họ Lâm thôi sao? Ông ta biết hết những người có máu mặt ở thành phố Thiên Kinh này, nhưng không có ai họ Lâm.
Còn về thế lực bên ngoài Thiên Kinh, căn bản không đáng để quan tâm.
Những thế gia danh tiếng gần xa của khu bình thường khác, đến thành phố Thiên Kinh cùng lắm cũng chỉ là thế gia nhỏ nhất, thậm chí còn không xứng với cái danh thế gia!
Sau khi nhận lấy đọc qua, Vương Chí Quân cũng hơi nhíu mày.
Những thông tin khác không có gì, ngoại trừ tốc độ phát triển gần đây có chút kỳ lạ thì những thứ khác cùng lắm cũng chỉ được coi là một chàng thanh niên có tham vọng lớn mà thôi. Nhưng cũng chỉ là chút tham vọng, về mặt thực lực thì nhà họ Vương không hề để vào mắt.
Nhưng bà xã là người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương này, mới là điều đáng nói.
Ai cũng biết nhà họ Vương là thế gia tương đối nổi tiếng ở thành phố Thiên Kinh, nhưng vẫn chưa đủ tư cách tham dự hội nghị thượng đỉnh như là một thành viên chính, chỉ có thể ngồi bên ngoài.
Thành phố Thiên Kinh chỉ có mấy thế gia nổi tiếng nhất cùng với bốn quý tộc lớn mới được tham dự ở vị trí ghế chính!
“Con nghĩ Lâm Hàn này cũng không có năng lực gì, chỉ dựa vào vợ, khả năng bám váy vợ khá tốt. Lần này cũng vậy, anh ta cũng tiếp cận cô cả Tiêu Nhã, thật ghê tởm!”, Vương Vĩnh có chút oán hận.
Vương Chí Quân nghe vậy sắc mặt cũng không tốt lắm: “Tiểu Vĩnh, không thể coi thường Lâm Hàn, con mau nói cho bố biết sao cậu ta lại quen Tiêu Nhã”.
Ngay sau đó Vương Vĩnh kể lại đại khái tình hình mình biết cho Vương Chí Quân.
Vương Chí Quân nghe xong, sắc mặt trầm xuống: “Bố dám khẳng định Lâm Hàn này chắc chắn tiếp cận Tiêu Nhã có mục đích, thậm chí những kẻ định bắt cóc Tiêu Nhã có thể không phải người nhà họ Khương mà chính là do Lâm Hàn cố ý sắp xếp!”
“Hả? Tiếp cận Tiêu Nhã có mục đích? Mục đích gì ạ?”, Vương Vĩnh hoảng hốt, anh ta tiếp cận Tiêu Nhã rất lâu mới tạm coi là bạn bè bình thường có thể đi ăn bữa cơm với Tiêu Nhã mà thôi.
Lâm Hàn này mới mấy ngày đã được Tiêu Nhã coi trọng, cứ tiếp tục thế này chẳng phải Vương Vĩnh anh ta đã thua Lâm Hàn rồi sao?
“Đúng thế, chắc chắn có mục đích, chúng ta không thể để tên nhóc đột nhiên xuất hiện này phá hỏng chuyện tốt được”, vẻ mặt Vương Chí Quân hơi vặn vẹo.
Vương Vĩnh nghe vậy cũng lạnh lùng nói: “Hay là chúng ta phái nhiều cao thủ đi trừ khử tên này? Bất kể anh ta đột nhiên xuất hiện vì mục đích gì, chắc chắn đều sẽ ảnh hưởng đến chúng ta”.
Vương Chí Quân gật đầu nói: “Đúng, bố nghi ngờ Lâm Hàn chắc chắn muốn thông qua Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu để vơ vét một số lợi ích trong cuộc họp quý tộc này, mở rộng thế lực của mình, thậm chí là trở thành thế gia! Và có thể còn muốn tiến vào thành phố Thiên Kinh!”
Vương Vĩnh khẽ gật đầu, cuộc họp quý tộc tổ chức một năm một lần, do bốn quý tộc chủ trì, các thế lực khác ở thành phố Thiên Kinh đều tham gia.
Mặc dù không nhiều người biết về cuộc họp quý tộc này, nhưng chỉ cần là người có máu mặt đều sẽ biết, đây là cuộc họp chia miếng bánh tài nguyên của tất cả các thế lực trong Thiên Kinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!