“Em không sao”.
Dương Lệ lắc đầu, cô cũng là người thông minh.
Lúc đầu cô cũng hơi tức giận, sau đó nghĩ lại thì chắc chắn là ba người họ đã xem video quá nhiều nên mới làm vậy.
Dương Lệ chỉ mong sau này đầu óc ba người họ sẽ bình thường một chút.
“Không sao thì tốt”, Lâm Hàn yên tâm trở lại.
Sau đó, anh lại dẫn Dương Lệ đi dạo một vòng đền thờ Khổng Tử, đến trưa hai người mới về biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Ting, ting!
Vừa về đến nhà, chuông báo wechat có tin nhắn đến của Lâm Hàn vang lên.
Lâm Hàn cầm lên nhìn, là Vương Vũ tối qua.
“Cậu Lâm, tối qua tôi đã cho người theo dõi xung quanh khu nhà họ Hồng. Hôm nay tôi đã tra ra một chuyện”.
“Chuyện gì?”
Lâm Hàn giật mình, không ngờ khả năng làm việc của Vương Vũ cũng khá ổn, tối qua anh bảo anh ta điều tra ban giám đốc nhà họ Hồng, mới một đêm đã có tin tức.
“Chúng tôi phát hiện Hồng Chính bao nuôi bồ nhí. Sáng nay chúng tôi theo dõi xe ông ta, phát hiện ông ta đến một khu biệt thự gần đó để đón một người phụ nữ”, Vương Vũ trả lời.
“Sau đó chúng tôi phát hiện Hồng Chính đi dạo phố cùng người phụ nữ đó, hơn nữa cử chỉ rất thân mật”.
“Có ảnh không?”
Lâm Hàn gửi tin nhắn lại, miệng nở nụ cười, anh không ngờ Hồng Chính còn bao nuôi bồ nhí.
“Có”.
Sau đó Lâm Hàn nhận được một bức ảnh trong wechat.
Vì chụp từ xa nên ảnh hơi mờ, anh bấm vào xem, trong ảnh là Hồng Chính và một cô gái khoảng 18 tuổi đang vào một cửa hàng trang sức.
Cô gái nhỏ khoác tay Hồng Chính rất thân mật, nhưng có thể nhìn ra được một tay ông ta đang đặt lên mông cô gái.
“Không ngờ Hồng Chính đã năm, sáu mươi tuổi rồi vẫn trâu già gặm cỏ non, tìm cô gái trẻ thế này để chơi”.
Lâm Hàn nhếch mép, có tiền bao nuôi bồ nhí là chuyện rất bình thường, nhưng chuyện này không thể để lộ ra, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Ở Hoa Hạ, loại người khác không nhiều, nhưng người hóng hớt lại đông vô kể, họ rất tò mò đời sống riêng tư của các đại gia.
Nếu để người trong Kim Lăng biết Hồng Chính – một thành viên trong ban giám đốc của nhà họ Hồng ở Hoa Đông còn bao nuôi bồ nhí, chắc ông ta sẽ bị nước bọt dìm chết.
Đương nhiên Lâm Hàn thấy, chỉ dựa vào một bức ảnh này mà muốn quật ngã nhà họ Hồng thì không thể.
Anh cần nhiều thứ thú vị hơn nữa.
“Tiếp tục điều tra, tốt nhất nên điều tra tất cả các thành viên ban giám đốc của nhà họ Hồng đi”, Lâm Hàn gửi tin nhắn.
“Vâng thưa cậu Lâm!”
Vương Vũ trả lời lại ngay.
…
Cùng lúc này, trụ sở nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
Trụ sở chính của nhà họ Hồng nằm ở quận Huyền Vũ thuộc Kim Lăng, đây là một trang viên rất lớn.
Vào thế kỷ trước, đây là trang viên rượu vang mà người Pháp mua lại, sau khi thành lập đất nước thì đưa qua tay nhà họ Hồng, an cư lập nghiệp ở đây.
Toàn bộ trang viên có 800 mẫu, sau khi mua lại nhà họ Hồng vẫn trồng một số lượng lớn các loại cây nho ở đây, nhưng rượu sản xuất ra đều do nhà họ Hồng tự thưởng thức.
Khung cảnh bên trong dễ chịu, không khí trong lành, đến đây cứ như đang ở nông thôn vậy.
Thật khó tưởng tượng Kim Lăng phồn hoa, nhộn nhịp lại có một nơi yên tĩnh, tao nhã thế này.
Trong trang viên có một toà lâu đài cổ cao sừng sững, được làm bằng đá cẩm thạch.
Trên một chiếc ghế ở bên trong, một người đàn ông đang ngồi trên đó, tay phải chống cằm, đôi mắt loé sáng như đang có điều suy nghĩ.
Người đàn ông này có khuôn mặt chữ điền, khoảng 60 tuổi, trên mặt đã có nếp nhăn, đôi mắt sâu thẳm, không nhìn ra được ông ta đang nghĩ gì.
Người này tên là Hồng Đạp Thiên, chính là ông chủ nhà họ Hồng ở Kim Lăng.
“Anh cả!”
Bên ngoài lâu đài cổ, lại có một người đàn ông trung niên khác bước vào, đó là Hồng Chính.
Nhà họ Hồng có ba người con trai, con trai cả là Hồng Đạp Thiên, ông ta hiện đang là ông chủ của nhà họ Hồng, quản lý toàn bộ gia tộc, có tai mắt ở khắp Đông Hải.
Người cũng như tên, không nói đến gì khác, bầu trời Kim Lăng này, một chân thôi là ông ta có thể giẫm lên được.
Chỉ một câu của ông ta thôi, Kim Lăng sẽ trời đất quay cuồng.
Con trai thứ hai là Hồng Chính, phụ trách công việc trong giới kinh doanh của nhà họ Hồng, ông ta thông minh, có năng lực, có tầm nhìn kinh doanh rất xa, gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh điềm nhiên giải quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, hung ác. Ông ta không làm gì thì không sao, nếu đã động đến thì chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Người con trai thứ ba là Hồng Lượng, ông ta cũng chính là bố của Hồng Phong, phụ trách mảng ngoại giao của gia tộc. Người này có tiền, có quyền, tai mắt nhiều, việc gì cũng có thể giải quyết dễ dàng. Ông ta rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, lôi kéo các thế lực mạnh về phe mình.
Có thể nói, nhà họ Hồng có ngày hôm nay 60% là nhờ có ba anh em này.
“Anh cả, anh tìm em có việc gì thế?”
Sau khi Hồng Chính vào đại sảnh thì ngồi lên ghế.
“Anh đã biết chuyện chú chuyển nhượng nhà máy cho Trần Nam rồi. Anh gọi chú tới là có hai việc”.
Hồng Đạp Thiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, vào thẳng vấn đề, không hề dài dòng.
“Việc thứ nhất, lô hàng thiết bị bảo vệ môi trường trị giá 10 tỷ tệ mà chú lại báo giá 20 tỷ, không lâu nữa Trần Nam chắc chắn sẽ biết. Chú định giải quyết thế nào?”
“Việc này thì anh cả không cần lo lắng”, Hồng Chính mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn:
“Em sẽ ra tay hành động trước, trong hai ngày tới, em sẽ thu hồi số cổ phần đó từ tay Trần Nam về. Còn về việc em dùng thủ đoạn gì, anh cả cũng biết rõ rồi đấy”.
Hồng Đạp Thiên gật đầu: “Được, cố gắng đừng giết người. Dù sao Trần Nam cũng khá nổi tiếng ở thành phố Kim Lăng, nếu cậu ta chết rất có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hồng chúng ta”.
“Đương nhiên, giết người cũng không thành vấn đề, chỉ cần bố vẫn còn ở đó thì bất cứ thế lực bên ngoài nào cũng không thể tạo thành ảnh hưởng cho nhà họ Hồng chúng ta”.
“Vâng, em biết điều này”, Hồng Chính gật đầu.
“Việc thứ hai liên quan đến Lâm Hàn”, Hồng Đạp Thiên lên tiếng.
“Lâm Hàn?”, mắt Hồng Chính loé lên, “Tên sai vặt của Trần Nam hả? Loại người này chỉ là một tên nhãi nhép ôm đùi Trần Nam để leo lên mà thôi. Một con kiến đáng để anh phải chú ý vậy sao?”
“Thân phận của Lâm Hàn không phải như vậy”, Hồng Đạp Thiên bảo:
“Cậu em chi bên Hồng Nhai hôm qua đã nói cho anh biết, Californium của thành phố Đông Hải chính là do Lâm Hàn kiếm ra”.
“Cái gì? Cậu ta là Lâm Hàn của thành phố Đông Hải?”
Mí mắt Hồng Chính giật giật.
“Đúng vậy, nhìn từ bức ảnh có thể thấy rõ, Hồng Nhai nói Lâm Hàn bên cạnh Trần Nam chính là Lâm Hàn của thành phố Đông Hải”, Hồng Đạp Thiên gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!