CHƯƠNG 43: LÂM CHI DIÊU VÀ TRẦN VIÊN VIÊN
Lâm Chi Diêu đờ đẫn, mãi đến khi bóng lưng của Thẩm Mộng Thần biến mất trong tầm mắt của anh, anh cảm thấy độ ấm mờ nhạt truyền vào trong tay, ngẩng đầu phát hiện gương mặt lo lắng của Trần Viên Viên đang nhìn anh. Vẻ mặt tràn ngập sự quan tâm.
Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi, kéo Trần Viên Viên đi vào trong công ty. Trần Viên Viên muốn đi làm, tập đoàn Thiên Hải rất lớn rất lớn, làm việc ở tiền sảnh đã có ba chỗ, nơi Trần Viên Viên đi làm, không phải tầng chính, mà cả tòa nhà hơn 30 tầng ở bên phải.
Nhiều ngày như vậy, Lâm Chi Diêu vẫn là lần đầu tiên đến nơi Trần Viên Viên làm việc, trên đường đi bởi vì Lâm Chi Diêu đều nắm tay của Trần Viên Viên. Cho nên quãng đường này có không ít nhân viên sau khi nhìn thấy màn này thì đều vô cùng ngạc nhiên, tập đoàn Thiên Hải quá lớn, người trong nội bộ của tập đoàn yêu nhau không phải không có. Nhưng dám công khai nắm tay nhau như vậy bước vào công ty, vẫn chưa có ai.
Chỉ là tất cả chuyện này đối với Lâm Chi Diêu lại không quản không lo, mà Trần Viên Viên biết thân phận thật sự của Lâm Chi Diêu cũng không để tâm đến ánh mắt của những đồng nghiệp khác, nhân viên tầng dưới chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của tổng giám đốc tập đoàn.
Trần Viên Viên làm việc ở tầng đại sảnh tầng 10, sau khi Lâm Chi Diêu nắm tay Trần Viên Viên đi vào, mười mấy nhân viên trong văn phòng đều ngạc nhiên. Trần Viên Viên rất xinh đẹp, Lâm Chi Diêu càng đẹp trai lạnh lùng, trên người có khí thế của người đứng đầu, mười mấy nhân viên trong văn phòng tuy cảm thấy khó tin, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Chi Diêu, cũng không có ai dám nói gì.
“Em… em phải đi làm việc rồi…” Trần Viên Viên thấy đã đến nơi làm việc của mình rồi, Lâm Chi Diêu còn nắm tay của cô ta, mặt mày có hơi đỏ ửng, dù sao nhiều người như thế đang nhìn đó.
“Ừm… em làm việc đi, anh nhìn em…” Lâm Chi Diêu gật đầu, nói một câu vô cùng bá khí. Anh nói xong nhân viên trong văn phòng đều kinh ngạc đến ngây ngốc.
Lâm Chi Diêu không có để tâm đến những nhân viên đang sửng sốt đó, mà đi đến đối diện chỗ làm việc của Trần Viên Viên. Nói với mỹ nữ ở chỗ đó: “Chức vị của cô nâng lên một cấp, đi đến bộ phận khác đi…”
“Á? Tôi?” Mỹ nữ cổ áo trắng mặc vest sơ mi trắng đó thấy trai đẹp lạnh lùng như Lâm Chi Diêu nói chuyện với mình, hơn nữa vậy mà nói thăng chức tăng lương cho cô ta, cô ta nhất thời không phản ứng kịp.
Trong lúc cô ta mơ hồ, Lâm Chi Diêu liếc nhìn bảng tên của cô ta, sau đó gửi qua zalo cho Katy. Sau đó nói với mỹ nữ cổ áo trắng đó: “Thu dọn đồ đạc đi…”
“Cái này… anh đẹp trai, anh… anh là người của công ty chúng tôi? Quản lý cấp cao? Tôi… tôi không nhận ra anh…” Mỹ nữ cổ áo trắng mơ hồ nói, ngữ khí cũng có hơi yếu mang theo một tia cung kính. Cô ta không nhận ra Lâm Chi Diêu, nhưng cô ta có thể cảm thấy khí thế trên người Lâm Chi Diêu.
Khi mỹ nữ cổ áo trắng đang nghi hoặc, cửa văn phòng của bọn họ đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót vội vàng va chạm xuống sàn. Khoảnh khắc sau, một mỹ nữ tóc ngắn mặc vest trắng váy đỏ đi vào.
Mỹ nữ đó đi đến trước mặt mỹ nữ cổ trắng vội nói: “Tiểu Kỳ chúc mừng cô, bây giờ cô là tổ trưởng của nhóm 3 phòng kinh doanh, tiền lương gấp đôi, đồ đạc cũng đừng thu dọn nữa, cô theo tôi vào phòng làm việc…”
Mỹ nữ cổ áo trắng tên là Tiểu Kỳ đó nghe thấy cấp trên của mình nói như thế thì hoàn toàn sửng sốt. Chỉ vào Lâm Chi Diêu lắp bắp nói với nữ cấp trên: “Anh ta… anh ta… đây… tôi…”
Nữ cấp trên thấy Tiểu Kỳ chỉ vào Lâm Chi Diêu, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng gạt ngón tay của cô ta xuống: “Đi mau, không cần hỏi cái gì khác… đến phòng làm việc của tôi đợi tôi…”
“Ồ ồ…” Tiểu Kỳ vội vàng gật đầu, chỉ là trong lòng vô cùng sửng sốt. Nhưng bây giờ cô ta lại không dám hỏi, cầm túi của mình lên, ôm theo văn kiện chuyển chức mà vội vàng chạy ra ngoài…
Đợi Tiểu Kỳ đi rồi, nữ chủ quản mặc vest trắng cung kính nới với Lâm Chi Diêu: “Tôi rót cà phê cho anh? Anh còn cần gì nữa không?”
Lâm Chi Diêu gật đầu: “Không có, cô ra ngoài đi..”
Nữ chủ quản cung kính gật đầu, sau khi đích thân pha ly cà phê cho Lâm Chi Diêu rồi đi ra ngoài. Trước khi đi ra ánh mắt còn quét qua những nhân viên khác trong văn phong, trong ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo.
Đợi sau khi nữ chủ quản đi, Lâm Chi Diêu ngồi trước bàn uống cà phê, yên lặng nhìn Trần Viên Viên làm việc ở đối diện. Trần Viên Viên thường xuyên xấu hổ, mặt mày đỏ ửng. Mà trong văn phòng có mười mấy nhân viên, ai ai cũng ngồi thẳng người, trong lòng ai cũng vô cùng chấn động.
Những nhân viên này lúc này đều đang suy đoán thân phận của Lâm Chi Diêu, tập đoàn Thiên Hải quá lớn, nghiệp vụ rải khắp toàn cầu, hơn nữa loại doanh nghiệp lớn theo hướng quốc tế này của tập đoàn Thiên Hải. Nhân viên trong văn phòng này, đều suy đoán Lâm Chi Diêu tuyệt đối là một quản lý cấp cao có thực quyền của tập đoàn Thiên Hải, sau đó trong lòng ai cũng ngưỡng mộ Trần Viên Viên. Nhất là các nhân viên nữ.
Mười mấy người trong văn phòng, tất cả đều đang cố gắng làm việc. Chỉ có Lâm Chi Diêu yên lặng ngồi uống cà phê, nhìn Trần Viên Viên nghiêm túc làm việc ở đối diện.
Trần Viên Viên cảm nhận được ánh mắt của Lâm Chi Diêu dừng trên người mình, mặt mày cô ta lại càng đỏ. Trong lòng đối với Lâm Chi Diêu có sự đầu lòng, lại có niềm hạnh phúc nhàn nhạt.
Có một loại hạnh phúc chính là như thế, không cần đi hẹn hò, không cần đi dạo phố, không cần đi xem phim. Cứ lẳng lặng nhìn như thế, đều sẽ động lòng, đều sẽ yên tâm, đều sẽ ấm áp.
Trần Viên Viên biết tâm trạng lúc này của Lâm Chi Diêu, lúc này sợ rằng chính là thời khắc Lâm Chi Diêu yếu lòng nhất trong cuộc đời. Thứ cô duy nhất có thể làm chính là ở bên anh, ở bên cạnh anh chính là cách tốt nhất.
“Em đi tìm chủ quản đưa bản văn kiện…” Trần Viên Viên cúi đầu nhỏ giọng nói với Lâm Chi Diêu. Sau đó cầm một hợp đồng đi ra ngoài văn phòng.