Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Rể Cuồng Lâm Chi Diêu Thẩm Mộng Thần - Tiểu Bạch

CHƯƠNG 132: SỰ HỐI HẬN CỦA TRẦN VIÊN VIÊN

“Anh trai này,…” Mặt Trần Viên Viên cười cứng đơ, cô không kịp thay đổi biểu cảm, câu hỏi của cô không nhận được câu trả lời của Dạ Nhất, mà là một cây súng lạnh lùng chĩa thẳng vào đầu cô.

Dạ Nhất không nói tiếng nào, người đứng thẳng, cầm súng chĩa vào đầu Trần Viên Viên, một giây, hai giây…10 mấy giây, không cử động.

“Ừ, tôi hiểu rồi, anh nổ súng đi, nhờ anh chuyển lời đến anh trai tôi, tôi có lỗi với anh ta, e là sau này tôi sống tiếp, tôi cũng sẽ sống trong sự dằn vặt không nguôi..” Thái độ của Dạ Nhất, khiến Trần Viên Viên hiểu ra, có những chuyện sai rồi thì sai rồi. Trong lòng cô cũng hiểu, hơn nữa sau khi trải qua chuyện đêm nay, cô không muốn sống tiếp nữa, trong lòng cắn rứt vô cùng.

Sau đó Trần Viên Viên nhắm mắt lại, khuôn mặt trở nên bình tĩnh, miệng bắt đầu nở nụ cười: “Anh, kiếp sau em vẫn muốn làm em gái anh, làm em gái tốt của anh, kiếp sau, và kiếp sau sau nữa, em vĩnh viễn muốn làm em gái anh…”

Đoàng…một tiếng vang lớn, Trần Viên Viên từ từ ngã xuống, đem theo sự ăn năn không nguôi, đem theo sự giải thoát trong lòng, kèm theo mong muốn của kiếp sau, và hình ảnh làm quen Lâm Chi Diêu ban đầu tái hiện, ý thức của cô từ từ chìm vào màn đêm tăm tối…

Trước mặt cô, căn phòng tối tăm, Dạ Nhất vẫn đứng thẳng tại chỗ, tay vươn dài, còn giữ tư thế nổ súng, không hề cử động, thậm chí ánh mắt không chút cử động…

…….

Không biết sau bao lâu, đối với Trần Viên Viên mà nói, dường như đã đi dạo một vòng luân hồi, khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên một chiếc tàu lớn, cô không thể ngờ mà mở to mắt, nhìn thấy biển mênh mông thông qua ô cửa sổ.

“Mình…mình không phải chết rồi sao? Mình…bị tên lạnh lùng đó bắn chết rồi mà? Sao mình lại…? Chuyện này…là sao? Đây là đâu? Mình?” Trần Viên Viên cảm thấy vô cùng hoang mang.

Lúc này bên cạnh có một giọng cất lên: “Đây là Thái Bình Dương, cô đang ở trên một chiếc tàu tới Đức, không cần sợ, cô chưa chết, ba mẹ cô cũng ở trên tàu, bọn họ không sao…cô là em gái của thiếu chủ, huấn luyện viên không giết cô đâu. Nhưng cô phải nhận thức được lỗi lầm của bản thân, còn nữa cô phải chín chắn hơn, cô…hiểu chưa?”

Trần Viên Viên quay đầu nhìn thấy một chiến sĩ tác chiến đi cùng với Dạ Nhất trong tối nay. Trần Viên Viên thất thần khá lâu, nước mắt không ngừng tuôn ra: “Tôi không đủ chín chắn?”

Anh chiến sĩ tác chiến gật đầu: “Đúng, cô có từng nghĩ, những gì cô làm với thiếu chủ tối qua, trong lòng ngài tuy đã tha thứ cho cô, nhưng chẳng lẽ ngài ấy không có một chút khó chịu nào sao? Cô còn ở lại trong nước, và xuất hiện bên ngài ấy. Đối với ngài ấy là một loại dày vò, cho nên rời khỏi chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô. Hơn nữa cô và cô Thẩm cũng quen biết, cô có nghĩ cô đem chuyện tối qua xảy ra với thiếu chủ kể cho cô Thẩm nghe, thì trong lòng cô Thẩm sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên, cô phải rời khỏi…”

Trần Viên Viên nghe anh chiến sĩ nói vậy, trong lòng liền hiểu ra. Cô không mưu mô, nhưng cô cũng không ngốc. Nghe xong những lời này, cô chợt rùng mình. Đúng vậy, trước đây cô rất muốn gặp Lâm Chi Diêu xin lỗi, sau đó xin lỗi Thẩm Mộng Thần. Nhưng nếu cô thực sự làm như vậy, những người khác sẽ nghĩ gì về cô? Một người phụ nữ mưu mô, cố tình giả vờ ngốc nghếch và ngọt ngào? Có lẽ như vậy…

“Nhưng tôi, trong lòng tôi cảm thấy ăn năn vô cùng, tôi thực sự muốn gặp anh tôi để nói tiếng xin lỗi…” Trần Viên Viên nói tiếp.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!