Trong mắt Trần Thịnh hiện lên vẻ dữ tợn như thể lời nói của Hạ Thiên Tuyết đã gợi lại một số ký ức không tốt đẹp.
Nửa ly rượu vang đỏ, uống một ngụm là hết.
Trần Sinh nói: "Vấn đề này vĩnh viễn sẽ không có đáp án."
"Anh vẫn chưa quên cô ta." Hạ Thiên Tuyết xót xa, trong lòng người đàn ông này, cô ấy luôn thua kém người phụ nữ kia. "Không nói chuyện này nữa, chúng ta uống rượu đi."
Hạ Thiên Tuyết là một người phụ nữ gợi cảm lại cá tính, cô ấy quanh năm tiếp xúc với đủ loại người, gọi là gái làng chơi cũng không quá đáng, giống như chuyện vừa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ấy nũng nịu dựa vào lòng ngực Trần Sinh: "Bát Hoang, em đã chuẩn bị rượu cho anh rồi, kể cho em nghe một vài chuyện xưa của anh, nha?"
Anh có chuyện xưa, cô ấy có rượu.
Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của Trần Thiên Tuyết là uống rượu với Trần Sinh, bởi vì chỉ khi uống rượu, Trần Sinh mới nhắc đến một số chuyện trong quá khứ và từ những câu nói ấy, cô ấy mới càng hiểu biết anh thêm.
Trong vòng tay mỹ nhân, trong cổ họng có rượu, Trần Sinh hồi tưởng lại một ít chuyện cũ, lựa chọn ngẫu nhiên một ít chuyện có thể kể, thời gian như chậm rãi, một chai rượu vang cũng dần cạn trong đêm khuya.
Không biết từ lúc nào mà Hạ Thiên Tuyết đã trèo lên người Trần Sinh, cởi áo của anh, dưới lớp áo là những vết thương cũ vô cùng đáng sợ.
Vết thương do dao, vết thương do đạn bắn, cái gì cần có đều có.
Những vết sẹo này đại diện cho quá khứ bí ẩn của người đàn ông này và là bản ghi chép con đường đi tới vinh quang của anh.
Ánh đèn lần lượt thay đổi, ly rượu rơi xuống đất, tuấn nam mỹ nữ ôm chầm lấy nhau.
Ngọn đèn đã tắt, màn hạ xuống, một cảnh xuân dần xuất hiện, người ngoài khó mà hiểu hết, khi Hạ Thiên Tuyết tỉnh lại sau một đêm, căn phòng đã hỗn loạn, quần áo vương vãi khắp nơi, trong thùng rác có nhiều thêm vài bao cao su dùng để làm biện pháp an toàn, cũng đại biểu cho những chiến tích huy hoàng đã qua.
Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh cô ấy đã rời đi.
"Bát Hoàng, em không cần có được tình yêu của anh, chỉ cần có thể được ở bên cạnh anh, Thiên Tuyết đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi." Hạ Thiên Tuyết ngồi dậy, nhìn sương mù dày đặc ngoài cửa sổ, mắt đẹp rưng rưng, thì thào lẩm bẩm.
…
Tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ.
Văn phòng Chủ tịch.
"Trần Bát Hoàng, thủ tục của anh đã được lo liệu xong xuôi hết rồi, từ hôm nay trở đi anh phải đi tới học viên kinh doanh, nhiệm vụ chủ yếu của anh là bảo vệ tiểu thư, tuyệt đối không được nghĩ nhiều." Diêp Khinh Ngôn đưa một phần tài liệu cho Trần Sinh: "Anh xem một ít tài liệu trước đi, tránh để lộ thông tin."
Trần Sinh nhận lấy tài liệu, đọc lướt qua một lần, cười nói: "Chuyện xưa này ai giúp các cô biên kịch vậy, thú vị thật đấy. . . ."
Bên trên viết rõ thân phận mới của Trần Sinh.
Anh đến từ vùng núi hoang vu, là đệ tử của một vị đại sư dược sư, vị đại sư đó đã qua đời, chính nhờ vị đại sư đó nên mới có Tống Thiên Vũ ngày hôm nay.
Từ hơn 20 năm trước, Tống Thiên Vũ đề ra lập hôn ước với vị đại sư đó, nếu tương lai vị đại sư đó có con, tương lai sẽ kết duyên vợ chồng hoặc kết làm huynh đệ, tỷ muội.
Nếu không có con nối dõi thì đệ tử của ông ta cũng được.
Mà thân phận Trần Sinh sắm vai chính là đệ tử của vị đại sư dược sư kia.
Vả lại còn là
Đệ tử duy nhất.
Câu chuyện này khiến Trần Sinh nhất thời không nói nên lời, làm vị hôn phu thật sự không dễ dàng gì mà.
"Bát Hoang, đừng chê bai, chuyện xưa này thật ra không phải hư cấu đâu, là thật đó, quả thật có chuyện như vậy, nếu không có vị đại sư kia, đã không có dược phẩm Thiên Vũ ngày hôm nay."
Tống Thiên Vũ cười tự giễu nói: "Thực sự có hôn ước, nhưng mà tiếc thay, có lẽ vị đại sư kia chướng mắt Tống gia bọn ta,trong mắt ông ta, Tống gia chẳng là cái gì cả, có lẽ ông ấy không để chuyện này trong lòng, hoặc có lẽ, ông ta không có con cháu, tóm lại nhiều năm như thế, ông ta vẫn không xuất hiện."
Nhắc đến quá khứ, Tống Thiên Vũ không khỏi nhớ tới khuôn mặt của vị đại sư kia, ông ấy nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của đại sư, ba ngày ba đêm vẫn không thể ngủ được.
Mà phương pháp chữa bệnh của ông ta kỳ quái đến mức khiến da đầu người khác phải run lên, cho đến tận bây giờ ông ấy vẫn còn nhớ rõ ràng những phương pháp đó.
"Ngữ Yên biết việc này, đối với con bé mà nói, đây là sự thật, không phải chuyện xưa." Tống Thiên Vũ nói: "Cho nên, chỉ cần cậu dấu diếm không để lộ sơ hở, thì không có vấn đề gì cả."
"Được rồi."
Xem ra Tống Thiên Vũ đã chuẩn bị đầy đủ, anh không cần phải lo lắng gì cả, viết lại một số chi tiết để ghi nhớ, Trần Sinh nói: "Không thành vấn đề, bổn phận của tôi, tôi sẽ làm tốt thôi."
"Tôi tin tưởng cậu, cũng tin tưởng tôi sẽ không nhìn nhầm người." Tồng Thiên Vũ hoàn toàn không lo lắng Trần Sinh sẽ gây chuyện, Diệp Khinh Ngôn đã đưa mọi tư liệu điều tra liên quan Trần Sinh đến trước mặt ông.
Tuy còn nhiều chỗ trống nhưng không khó để nhận ra, tuy là người nhìn thích rượu, trông thì có vẻ là một trên cà lơ phất phơ nhưng thật ra lại rất nặng tình nghĩa, nếu không cũng sẽ không nuôi dưỡng em gái của anh em kết nghĩa của mình như thế.
"Khinh Ngôn, đưa tư liệu của Ngữ Yên cho Bát Hoang xem chút đi."
"Vâng."
Diệp Khinh Ngôn lấy ra một tập tài liệu khác, là của Tống Ngữ Yên, nhưng mà tư liệu cũng không tỉ mỉ lắm, chỉ có chiều cao, cân nặng, tên, tuổi.
Và một bức ảnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, ánh mắt của Trần Sinh đã thay đổi.
Giống.
Vẻ mặt và dáng vẻ của cô ấy có phần giống với người phụ nữ trong ký ức của Trần Sinh.
Tuy nhiên, anh biết rằng đó không thể là người đó được.
Trần Sinh nhanh chóng trở lại bình thường, không ai phát hiện được vẻ bất thường gì.
"Chuyện này chỉ có ba chúng ta biết sự thật, chuyện trong trường từ nay về sau sẽ giao cho cậu."
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì sẽ không dùng người, đây là tiêu chuẩn của Tống Thiên Vũ, nếu đã mướn Trần Sinh, ông ấy sẽ lựa chọn tin tưởng, thận trọng nhắc nhở.
"Yên tâm đi giám đốc Tống, tôi sẽ làm tốt những chuyện tôi nên làm."