“Chết tiệt, khóc, chỉ biết khóc?I”
Gã chủ xe ghét nhất là trẻ con, gã nghe Tử Hàm khóc mà cảm thấy khó chịu, gã xoay người từ trong xe lấy ra một cây gậy, vung cây gậy về phía Tử Hàm.
Người vây xem bốn phía ai nấy sợ hãi hô hào lên, có vài người phụ nữ yếu đuối chọn cách nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn bé gái đáng yêu như thế kia bị đánh.
Còn có một vài người thì bất đắc dĩ thở dài.
Xa xa, bố của cậu bé nọ cũng muốn xông lên nhưng lại bị vợ bắt được: "Nếu ông dám qua đó thì chúng ta ly hôn!"
Sắc mặt người đàn ông đỏ bừng, im lặng không nói.
Con của họ, vẫn còn đang khóc.
Mắt thấy cây gậy kia sắp vung xuống, Tử Hàm sợ hãi lùi lại hai bước, đột nhiên cảm giác được cái ôm ấm áp, giống như là cô bé vừa lui vào trong lòng ai đó.
Cùng lúc đó, cây gậy mà gã chủ xe đang vung vẩy ở giữa không trung đột nhiên bị một bàn tay vươn ra chụp lấy.
“Cút!”
Người đó đương nhiên là Trần Sinh, anh dùng sức đẩy, đem cả người và gậy vứt ra xa.
Không có thời gian để ý tới gã chủ xe, Trần Sinh đau lòng ôm lấy Tử Hàm vỗ về: "Tử Hàm, anh trai xin lỗi, anh trai tới chậm, để em bị người khác ức hiếp!”
“Anh Bát Hoang, em xin lỗi!” Tử Hàm hai mắt đỏ rực nói: “Tử Hàm lại gây rắc rối rồi!”
“Không có, không phải lỗi của em.”
Trần Sinh âu yếm giúp cô bé lau nước mắt, vừa lau sạch sẽ xong thì khóe mắt 'Tử Hàm lại chảy xuống vài giọt.
Nhìn dấu tay trên mặt Tử Hàm lâu vậy mà vẫn chưa mờ đi.
Nội tâm Trần Sinh u ám tức giận.
Nhưng đang ở trước mặt Tử Hàm, anh không dám biểu hiện ra ngoài, cười rất ấm áp: "Tử Hàm không khóc, anh trai sao có thể trách em chứ! Không sao đâu mài! Ngoan!”
“Thật sự không sao đúng không? Anh Bát Hoang?”
“Ừm"
Trần Sinh gật đầu khẳng định.
Tất cả những chuyện này xảy ra đều do anh, nếu như anh đến sớm một chút, 'Tử Hàm cũng sẽ không bị đánh.
Tuy nhiên.
Người dám ra tay với Tử Hàm.
Phải trả giá!
“Anh Bát Hoang." Lúc này, Đàm Thu mới chen qua được đám người đông đúc, đứng thở hồng hộc, cậu ấy không giống người luyện võ như Trần Sinh, chen ra
khỏi đám người không dễ dàng: "Anh Bát Hoang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đàm Thu vừa rồi chỉ mải chen chúc trong đám người, không có tập trung nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra.
“Không có chuyện gì lớn đâu.” Trần Sinh cười cười, lại nói với Tử Hàm: “A, Tử Hàm, sao lại mặc quần áo mới, đẹp quá, là ai tặng em đấy?”
“Không nói cho anh được, em đồng ý với chị rồi sẽ không nói cho anh biết chị ấy là ai đâu!” Tử Hàm đáng yêu trả lời, tuy rằng đã ngưng khóc, nhưng khóe mắt vẫn còn ẩm ướt.
“A, như vậy sao." Trần Sinh bất đắc dĩ cười cười, em gái nhỏ này đúng là lém lỉnh, chuyện này tạm thời gác qua một bên đã, giờ phải xử cái thằng to gan kia mới được, Trần Sinh ôn hoà căn dặn Tử Hàm: "Tử Hàm, em đi chơi với anh trai kia một lúc nhé, chuyện ở đây giao cho anh”
“Được ạ.” Tử Hàm ngoan ngoãn gật đầu.
“Đàm Thu, nhờ bạn nhé, bạn đưa em tôi đi dạo nhé!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!