“Ai, cô bé này thật đáng thương.”
Trong bệnh viện Tân Thành, trong sân vây kín một đám người, ai nấy đều nhìn chăm chằm phía trước, bàn tán vô cùng khí thế.
Giữa đám người, một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi, để tóc mái thật dài, mặc âu phục màu xám đang xụ mặt, quát lớn một bé gái dáng người nhỏ nhắn chỉ vừa mới mười tuổi.
Trên mặt cô bé còn có một dấu tay đỏ tươi, hiển nhiên là bị gã đàn ông này. tát, nước mắt đảo quanh hốc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất, không ngừng nức nở.
“Khóc đi, khóc lớn lên, còn dám ở đó khóc lóc nữa hả?” Gã đàn ông đi xe BMW quát lớn: “Còn không nhanh gọi người giám hộ của mày lại đây, mày biết xe của tao bao tiền không hả? Mày nhìn đi, xước dài thế kia kìa, hỏng cả cái cửa rồi! mày có đủ tiền sửa cho tao không hả?”
“Mới tát mày có một cái là nhẹ nhàng rồi, mày còn chả biết xấu hổ ở đó mà khóc với lóc?!”
"Chú, cháu không phải... không phải cố ý..." Cô bé chính là Tử Hàm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Hàm đang vô cùng uỷ khuất.
Ở phía sau cô bé là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, đang quan tâm đến một đứa bé khác ngồi trên xe lăn, mẹ của đứa bé kia nói: "May mà con không sao, con bé này làm sao đấy hả? Ai bảo mày đẩy con tao ra? Lần này thì hay rồi, còn gây tai nạn cho xe người khác, đáng đời! Cái đồ bệnh nhân mắc bệnh bạch cầu như mày mau đền tiền cho người ta đi!”
Người phụ nữ này đương nhiên là biết Tử Hàm, mấy ngày nay Tử Hàm vẫn phụ giúp cô ta đưa đứa con nhỏ phải ngồi xe lăn đi dạo chơi, mối quan hệ của hai đứa nhỏ rất tốt nên cô ta cũng mừng rỡ, ai biết hôm nay xảy ra chuyện như thế này!
Bệnh của con cô ta đã tiêu hao hết tất cả tiền tiết kiệm, làm sao bồi thường nổi cửa xe BMW? Nghe nói một cánh cửa cũng phải mấy vạn!
“Mẹ, Tử Hàm không phải cố ý...' Cậu bé con trai cô ta thay Tử Hàm cầu xin: “Do con không nghe lời bạn ấy...
“Im miệng!" Cậu bé vừa mới nói, mẹ cậu đã quát lên ngắt lời cậu: "Bây giờ còn chưa tới phiên con nói đâu!”
Bố của cậu bé đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng rất khinh thường cách làm của người phụ nữ này nhưng gã cũng không có biện
pháp nào khác.
Tình huống hiện giờ của nhà bọn họ đã sắp kiệt quệ đến nơi, làm sao có thể bồi thường cửa của siêu xe chứ!
"Anh ơi, con em có chút không thoải mái, em có việc gấp phải làm nên đi trước nha anh, em không quấy rầy anh nữa!" Người phụ nữ muốn nhanh chóng rời đi để rũ bỏ trách nhiệm.
“Cút.”
Gã chủ xe tức giận nói, gã vừa nhìn liền biết đôi vợ chồng kia không có tiền, bọn họ toàn thân trên dưới mặc quần áo bình dân giá vô cùng rẻ, có cộng hết lại
cũng chả qua nổi ba trăm tệ.
Cô bé này thì khác, giày tuy rằng rẻ hơn một chút, nhưng quần áo trên người là hàng hiệu, ít nhất cũng được ba bốn ngàn.
Có thể thấy được, gia đình cô bé chắc chắn có tiền! Gã làm sao mà bỏ qua cơ hội đòi bồi thường được!
“Mày còn khóc? Còn không dẫn tao đi tìm người nhà mày lẹ lên?" Gã đàn ông chủ xe BMW vênh váo, giận dữ mắng mỏ Tử Hàm.
"Chú, cháu không cố ý, cháu xin lỗi mà, hu... hu... cháu xin lỗi..” Tử Hàm tuy rằng hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng mới mười tuổi, gặp phải loại người như cái gã kia chỉ biết liên tục xin lỗi.
“Hu hu... chú ơi con xin lỗi chú, con xin lỗi!”
Cô bé khóc rất lớn, đôi mắt to tròn trông như viên ngọc long lanh chứa đầy nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!