Bọn họ thu tiền cao nhưng làm việc không chê vào đâu được. Nhưng mà...
Hôm nay, lại bị một thanh niên vừa qua hai mươi, tiền lương vệ sĩ vỏn vẹn chỉ có năm mươi vạn phát hiện...
Thậm chí, thần thái và hành động dứt khoát của Trần Bát Hoang cho thấy anh đã hoàn toàn hoàn toàn xác định thân phận của hắn, điều này làm cho hắn cực kỳ khó tin.
"Người này, đến tột có lai lịch Hắn kinh ngạc lẩm bẩm một câu, sau đó bắt đầu phân công nhiệm vụ cho các anh em trong tai nghe.
Khi Tống Ngữ Yên và hai cô gái trở lại biệt thự đã nhanh chóng sửa soạn làm đẹp như lời Tô An Khê nói. Trong suốt quá trình chưng diện đó, Lâm Dao có hỏi Trần Sinh xem thử anh có muốn cùng đi tham gia party hay không nhưng Trần Sinh đã mỉm cười cự tuyệt.
Loại tiệc tùng trẻ con này, anh đi làm gì?
Bảy giờ chiều, Trần Sinh lại một lần nữa đi tới cổng trường, Đàm Thu đã chờ ở đó, nhìn thấy Trần Sinh, cậu ấy hô to: "Trần Bát Hoang, bên này.”
“Đi thôi.”
Trần Sinh nói: "Trước tiên bạn đi với tôi đến bệnh viện một chuyến.” “Bệnh viện?" Đàm Thu nghi hoặc: "Đến bệnh viện làm gì?”
“Em gái tôi nằm viện, đi thăm một chút.”
Đã hai ngày không gặp Tử Hàm, Trần Sinh rất nhớ em ấy, cũng không biết tiểu nha đầu kia ở bệnh viện có nghe lời hay không, có ngoan hay không.
“Em gái bạn á?" Đàm Thu kinh ngạc: “ một lát”
\y Bát Hoang bạn đứng đây đợi tôi
Đàm Thu vội vội vàng vàng rời đi, chưa đến mười phút đã trở lại, trên tay cầm một túi lớn đầy sữa và nước hoa quả, còn có một bó hoa tươi: "Không khí trong bệnh viện không tốt, sữa lắc này rất thơm, hy vọng em gái bạn có thể thích."
Trần Sinh kinh ngạc, không ngờ Đàm Thu lại rất cẩn thận, anh cũng không cự tuyệt:
“Vậy tôi thay em gái cảm ơn bạn.”
“Cảm ơn cái gì, tất cả mọi người đều là bạn học, hơn nữa đều đến từ nông thôn, chăm sóc lẫn nhau là việc nên làm." Đàm Thu có chút ngượng ngùng.
Mười phút sau.
Trân Sinh và Đàm Thu đến bệnh viện.
'Trên đường đi anh đã nói qua cho Đàm Thu biết về bệnh tình của Tử Hàm, Đàm Thu nghe xong có chút thương cảm, em gái nhỏ mới mười tuổi mắc phải loại bệnh này, dù cho ai nghe thấy cũng sẽ đau lòng cho em ấy.
“Anh Bát Hoang, nơi này không có ai.”
Bởi vì Trần Sinh lớn tuổi hơn một chút nên Đàm Thu trên đường đi cũng đã đổi xưng hô với anh, gọi “anh” khiến cho quan hệ cả hai càng thêm thân thiết.
Cả hai đi vào phòng bệnh, phát hiện trong phòng bệnh trống không, TV còn đang chiếu phim hoạt hình, nhưng người lại không thấy đâu.
Trần Sinh giúp Đàm Thu đặt đồ xuống, gọi một y tá tới hỏi.
"Em ấy chắc là xuống lầu chơi với bạn mới rồi, bên cạnh có một người bạn nhỏ cũng xấp xỉ tuổi em ấy, nhưng người bạn nhỏ kia có chút tàn tật, mỗi ngày vào giờ này, em ấy đều đẩy xe lăn, đưa bạn nhỏ mới quen đi dạo trong sân bệnh viện."
Y tá mang theo nụ cười chuyên nghiệp, kiên nhẫn trả lời.