“Đại ca, đêm nay tới Thiên Hương Kiều uống hai chén được không? Đêm nay tôi ở đây tổ chức một buồi giao lưu, mời tới vài nhân vật có uy tín, mặt khác lão đại của tôi cũng muốn gặp anh.”
“Lão đại của ông muốn gặp tôi?” Trần Sinh nghỉ hoặc, lão đại của Tư Mập, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó hẳn là người đứng đầu thế giới ngầm ở khu vực phía nam Tần thành, thân phận rất cao.
“Không sai, lão đại nói có khi lão đại biết anh đó.” Tư Mập nói: "Đại ca, anh lần này cho tôi chút mặt mũi đi, nếu không lão đại khẳng định trách tôi làm việc chả đâu vào đâu.”
“Được rồi, tối nay mấy giờ?” “Chín giờ.” “Được, đến lúc đó tôi nhất định ghé qua.”
Trần Sinh đáp ứng rất sảng khoái, việc anh thích nhất là uống rượu, về phần người đứng đầu thế giới ngầm ở khu vực phía nam Tần thành, anh cũng tò mò muốn biết xem đó là ai.
“Được vậy anh gửi tôi địa chỉ đi, tối nay tôi cho người qua đón anh.” “Ừm"
Trần Sinh thản nhiên đáp lại, báo địa chỉ, sau đó cúp điện thoại, sau đó câu được câu không nói chuyện phiếm với Đàm Thu, anh phát hiện Đàm Thu cũng không tệ lắm, cả cái trường này có lẽ chỉ có Đàm Thu không có ngăn cách với anh.
Hơn nữa, còn dốc hết toàn lực giới thiệu tình hình trường học cho Trần Sinh:
"Trường chúng ta bình thường chương trình học rất ít, nói là trường học, chẳng bằng nói là nơi giao lưu của các phú nhị đại còn hơn, mỗi một cấp độ đều sẽ phân thành từng nhóm khác nhau, dựa trên mức độ giàu có và quyền thế của nhà bọn họ.”
“Giới thượng lưu, đại khái là lấy Trương Tử Đăng làm chủ, gã cũng là người theo đuổi Tống Ngữ Yên, chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ, cao phú soái chân chính, ngày thường rất ít khi ở trường.”
Tầng trung lấy Lôi Long làm chủ, anh ta là phó chủ tịch câu lạc bộ bóng rổ, trong khoảng thời gian này cũng không ở đây, nghe nói là về nhà làm việc.”
“Nói như vậy hai tên này là tình địch? "Trần Sinh hỏi. “Cái này cũng không phải, cạnh tranh công bằng mà, ai theo đuổi được thì là
của người đó, hoa khôi trường ai cũng có thể theo đuổi, huống chỉ hoa khôi trường chúng ta có cảm tình với Trương Tử Đăng nhiều hơn.”.
"Làm hoa khôi trường nhiều năm như vậy nên Lâm Dao có nhiều người theo đuỏi lắm, nhưng mà đều bị cô ấy từ chối đuổi đi đó, đừng nhìn cô ấy là nữ, nghe nói thân thủ không kém lão đại của câu lạc bộ võ thuật bao nhiêu đâu, Vương Hạo Minh nhiều lần muốn tuyển cô ấy vào câu lạc bộ võ thuật, đều bị cô ấy từ chối."
“Lợi hại như vậy.”
Trần Sinh tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng trong nội tâm không hề gợn sóng, anh lần đầu tiên gặp Lâm Dao, đã nhìn ra cô gái này là người luyện võ.
Kể cả Tống Ngữ Yên cũng có chút bản lĩnh, thói quen hàng ngày của người luyện võ rất khác người thường, khó mà che giấu.
Huống chỉ, đều là con cháu nhà giàu, từ nhỏ luyện chút võ thuật để phòng thân cũng chả có gì kỳ quái.
"Tóm lại, Tiền Bình là người của Lôi Long, bạn đắc tội anh ta rồi, sau này phải cẩn thận một chút, tên kia lòng trả thù rất nặng, lần này Tiền Bình xuất hiện có khi là do Tôn Nhạc Dương gọi tới."
Đàm Thu dặn dò Trần Sinh, trong mắt là sự lo lắng chân thành, đều đến từ nông thôn, cậu ấy biết rõ những người xuất thân không tốt như bọn họ, ở nơi gọi là trường học quý tộc này có bao nhiêu khó khăn.
“Thoái Thoái.”
Lúc này Tô An Khê từ bên ngoài đi vào, hưng phấn nói: "Tối nay là sinh nhật Lôi Long, anh ta tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, có mời chúng ta.
“Vậy sao?" Tống Ngữ Yên nói: "Hôm nay là sinh nhật anh ta?”
“Đúng vậy, tớ gạt cậu làm gì chứ?” Tô An Khê cười nói: "Lôi Long đặc biệt dặn dò tớ, nhất định phải dẫn mấy chị em các cậu cùng qua.”
“Có những ai ở đó?” Tống Ngữ Yên hỏi.
“Mấy người anh em của Lôi Long thôi, anh ta nói chỉ mời vài người, mọi người đều quen biết nhau, cũng hay qua lại với chúng ta.” Tô An Khê trả lời.
“Được, dù sao buổi tối cũng không bận gì, cùng đi thôi." Lâm Dao đồng ý.
'Tống Ngữ Yên và Lâm Dao mặc dù là hoa khôi của trường, nhưng cũng không phải quá mức xa cách, quan hệ với các bạn học vẫn rất tốt, cha mẹ đưa bọn họ đến Học viện Kinh doanh này, mục đích chính là tạo cơ hội quen biết với nhiều người trong giới, trải đường cho việc làm ăn sau này.