Hai tên vệ sĩ ánh mắt khinh miệt, giúp Tiền Bình làm loại chuyện này, ngay từ đầu bọn họ đã có chút mâu thuẫn rồi, dù sao làm nghề này phần lớn cũng là người xuất thân nghèo khổ, người bình thường cần gì khó xử nhau làm chi?
Nhưng.
Loại mâu thuẫn này rất nhanh đã biến mất, biến thành bình thản, theo thời gian trôi qua, bình thản dần dần biến thành vui vẻ và hưng phấn.
Bọn họ cả ngày bị người khác sai khiến, chỉ có giúp Tiền Bình làm khó dễ người khác mới có thể tìm được cảm giác mình đẳng cấp hơn người ta.
Không chỉ có vậy.
Mỗi lần giúp Tiền Bình khó dễ người khác xong còn nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.
Nên vừa nhận được mệnh lệnh của Tiền Bình, hai tên này ngay lập tức móc ra gậy sắt, nhào về phía Trần Sinh.
Ánh mắt Trần Sinh hơi lạnh, hai tên này khí thế rất hung hãn, lực tay cũng rất mạnh, người bình thường nếu như bị đánh trúng, chắc xương cốt phải gãy mấy cái.
“Hừ!”
Trần Sinh hừ lạnh, anh bước tới trước, tốc độ cực kỳ nhanh, trong chớp mắt bắt lấy cánh tay đang vung tới của hai tên bảo vệ, dùng sức kéo một cái.
“Xoạt xoạt!”
Trong chớp mắt, cánh tay hai người đồng thời trật khớp.
Gậy sắt trong tay buông lỏng.
Trần Sinh nhanh nhẹn túm được một cây gậy sắt, trở tay ném mạnh về phía Tiền Bình.
Tiền Bình đang uống trà, ấm trà mới vừa nhấc lên thì đột ngột rầm một tiếng vỡ vụn, bọt nước văng khắp nơi, mảnh vụn vương vãi khắp sàn nhà.
Gậy sắt vẫn tiếp tục lao tới, đâm vào bụng Tiền Bình.
“A!!!”
Tiền Bình phát ra một tiếng kêu thảm thiết, theo bản năng ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, đồng tử đột nhiên co rút, sau lưng phát lạnh: "Trần... Trần Bát Hoang...Mày…mày... muốn làm…"
“A!”
Lời còn chưa dứt, Tiền Bình đã nhìn thấy một nắm đấm hạ xuống.
Ngay sau đó, chính là từng tiếng kêu thảm thiết mãi không dứt.
Ngoài phòng làm việc, Vương Địch mới hút được một phần ba điếu thuốc.
Ông ta mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong phòng làm việc, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Người mới mà đòi đấu với ông ta, cho tới bây giờ cũng không có kết cục tốt.
Cái gì Trần Bát Hoang Trần Cửu Hoang, vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống làm cháu cho cháu ngoại của ông ta còn gì.
Trong phòng làm việc, tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa dừng.
Mức độ thảm thiết khiến mí mắt Vương Địch giật giật.
Cái thằng Tiền Bình này, ra tay tàn nhẫn như vậy, ngàn vạn lần đừng đánh chết người.
Vương Địch thật sự lo lắng Tiền Bình xuống tay không có chừng mực, gây ra tai nạn lớn
Tuy nhiên.
Suy nghĩ một chút thì Tiền Bình cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, hẳn cũng biết lúc nào thì nên dừng tay, dù sao cái thằng Trần Bát Hoang kia làm cho Tiền Bình mất hết mặt mũi, ra tay nặng một chút cũng có thể hiểu được.
Nghĩ vậy, Vương Địch cũng chả vội nữa, bình tĩnh hút thuốc.
Trong phòng làm việc, Tiền Bình bị Trần Sinh ấn trên mặt đất đánh liên hồi, răng cửa bị anh đánh rớt hai cái, nước miếng trộn lẫn tơ máu chảy xuôi đầy đất, ánh mắt sợ hãi vô cùng, ngoại trừ phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng không có biện pháp mở miệng cầu cứu.
Mà hai tên bảo vệ kia, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mí mắt nhảy dựng, có một người muốn lên tiếng cầu cứu, lại bị Trần Sinh trừng mắt một cái. Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho gã run rẩy không ngừng, ngoan ngoãn đứng im một bên nhìn cảnh đánh người.
Dù sao hai tên vệ sĩ cũng đã xác định nếu Trần Sinh mà ra tay với bọn họ thì chắc chắn là bọn họ sẽ không có kết cục tốt.
Từ trên người Trần Sinh, hai tên này cảm nhận được một loại khí thế tàn bạo khát máu!
Thân là vệ sĩ chuyên nghiệp, bọn họ biết rõ, người có khí thế này không phải là tồn tại mà bọn họ có thể trêu vào.
Trần Sinh vẫn tiếp tục đập cho Tiền Bình ra bã.
Vương Địch còn đang bình tĩnh hút thuốc, ước chừng mười phút, điếu thuốc này của ông ta mới hút xong một hơi cuối cùng.
Tiện tay đem tàn thuốc vứt xuống đất rồi giẫm nát. Vương Địch sửa sang lại quần áo, chuẩn bị đi vào dạy dỗ Trần Bát Hoang một trận.
Ông ta vừa mới bước tới trước cửa.
Cửa phòng bỗng nhiên từ bên trong mở ra, Vương Địch sửng sốt cứ tưởng là Tiền Bình, ông ta vừa định nói gì đó thì đã thấy Trần Sinh đứng sau cửa đang cười cười với ông ta.
Sau đó, Trần Sinh mạnh mẽ đẩy ông ta ra, bước đi ngang qua bên cạnh Vương Địch.
Cứ như vậy bình tĩnh rời khỏi đó.
Vương Địch sững sờ tại chỗ, theo bản năng nheo mắt, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, vừa định gọi Trần Sinh quay lại thì khoé mắt thoáng nhìn thấy Tiền Bình đang cuộn mình ở góc tường.
Nhất thời.
Mí mắt ông ta giật giật, nhanh chóng vọt vào.
Lúc này Tiền Bình đang nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, mặt mũi bầm dập, mặt đầy nước mắt, không ngừng nức nở, giống như một đứa trẻ bị đánh đập dã man.
Trên đất còn nhìn thấy hai cái răng cửa.
“Cậu… cậu..."Nhìn thấy Vương Địch, Tiền Bình cảm thấy vô cùng uất ức, nước mắt lại một lần nữa không chịu được mà chảy xuống.
"Chuyện gì xảy ra, đã xảy ra chuyện gì, tại sao có thể như vậy?!" Vương Địch rống giận, ông ta không có con trai, đời này thương nhất chính là cháu trai Tiền Bình, Tiền Bình được ông ta coi như con đẻ.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tiền Bình, Vương Địch vô cùng đau lòng, gào thét nhìn về phía hai tên vệ sĩ đang đứng phía sau: "”Tụi mày nói nhanh chuyện gì xảy ra?”
“Ông chủ Vương......”
“Ông chủ Vương, chúng tôi cũng bất đắc dĩ mà.”
Cả người hai người run lên, lập tức đem chuyện vừa trải qua kể lại.
Cuối cùng, một trong hai người còn bổ sung: "Ông chủ Vương, chuyện lần này là chúng tôi thất bại, chúng tôi tự nhận lỗi, cũng xin từ chức, mấy năm nay ông với cậu Tiền Bình đều chăm lo cho chúng tôi, trước khi đi, chúng tôi muốn nói với ông một câu."
“Nói." Giọng Vương Địch lạnh lẽo, Trần Sinh đã khiến ông ta nổi giận.
"Ông chủ Vương, tốt nhất ông không nên chọc vào người trẻ tuổi kia, anh ta..." Dừng một chút, tên vệ sĩ này tiếp tục nói: "Anh ta không phải người bình thường."
“Nói vậy là sao?" Vương Địch hỏi.
“Cái này...... ông chủ Vương, chúng tôi không tiện nói, tóm lại...... nói như vậy, hy vọng sau này ông cả đời bình an.”
Tên vệ sĩ này sắc mặt khó xử, cuối cùng vẫn không nói, nháy mắt ra hiệu cho tên còn lại rồi cả hai cùng nhau rời đi.
“Cút, mẹ nó cút, hai tên phế vật!" Vương Địch phẫn nộ rống to, sau đó đau lòng nói: "Đi, Tiền Bình, cậu đưa cháu đến phòng y tế.”
"Cậu..." Tiền Bình trên người rất đau, anh ta có thể cảm giác được xương cốt của mình gãy mấy cái, lúc nói chuyện đau đến mức giọng run rẩy.
"Con đừng nói, cậu hiểu, cậu nhất định sẽ giúp con báo thù, xử lý cái thằng Trần Bát Hoang kia!”
Vừa nói, Vương Địch vừa cầm điện thoại gọi người trong phòng y tế tới.
Trên hành lang, hai tên vệ sĩ tự chỉnh lại xương bàn tay bị trật khớp cho nhau, tên vệ sĩ lúc nãy vẫn luôn im lặng không nói chuyện hỏi: "Anh Khổng, sao vừa rồi anh không nói cho ông chủ Vương biết nguyên nhân?"
"Không phải tao không nói cho ông ta, mà là không dám." Anh Khổng trầm ngâm, thấp giọng nói, "Người trẻ tuổi kia từng giết người, loại máu tanh đó tao với mày nhất định sẽ không nhìn lầm."
"Loại chuyện này nếu nói cho người khác, nếu bị thằng dó biết, mày cảm thấy hai đứa mình có bao nhiêu khả năng sống sót?"
“Tao lo lắng Vương Địch và Tiền Bình không biết tốt xấu, còn đi chọc thằng đó, đây mới là nguyên nhân chủ yếu tao với mày nghỉ việc trốn cho lẹ đó.”
Anh Khổng nói đến đây, nhịn không được mà nhìn về phía sau, ở sau lưng nói chuyện của cái người trẻ tuổi kia cứ luôn cảm thấy thấp thỏm bất an trong lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!