Vẻ mặt của Trần Sinh rất nghiêm túc, anh đang nói sự thật, cứ sau ba tháng, khi di chứng xảy ra, 'khí' do luyện tập Âm Dương Kinh trong cơ thể anh sẽ trở nên hỗn loạn và không thể kiểm soát được.
Ví dụ như đêm qua, ý định ban đầu của anh là dạy cho người của Tứ Mập một bài học, nhưng anh lại vô tình đánh họ bất tỉnh và bị gãy xương.
Những người đó là những người bình thường, Trần Sinh vẫn có thể kiểm soát họ một chút.
Vương Hạo Minh thì khác, anh ta là đai đỏ Taekwondo, ra tay với kiểu người như vậy, thì phải có chừng mực, thực sự rất khó.
Trần Sinh nói rất nghiêm túc, nhưng các sinh viên trên khán đài lại cười lớn:
"Ha ha, cái quái gì vậy."
"Sợ không kiềm chế được bản thân sẽ đánh chết Vương lão đại. Đúng là đang coi mình là một tên gà rồi."
“Tôi từng gặp người không biết thế trời cao đất dày là gì, nhưng tôi chưa từng thấy người nào mà không biết điều như thế này.” Tô An Khê cười lạnh lùng, trong mắt không hề che giấu sự khinh thường.
"Hừ, đợi lúc nữa bị đánh cho khóc lóc bù lu bù loa thì mới biết Vương Hạo Minh lợi hại như thế nào nhé." Tống Ngữ Yên bướng bỉnh, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại có chút lo lắng, có lẽ là bởi vì cô ấy đã có một hợp đồng hôn nhân, và tự an ủi mình.
"Dao Dao." Tống Ngữ Yên đưa tay lay động Lâm Dao đang nhìn chằm chằm vào Trần Sinh: "Cậu đang nhìn Vương Hạo Minh hay là Trần Sinh vậy?"
"Nhìn cả hai, cậu cảm thấy anh ta sẽ thắng không?" Lâm Dao hỏi.
"Ai biết được, anh ta kiêu ngạo như vậy, có lẽ là cao thủ ẩn dật nào đó." Tống Ngữ Yên chưa kịp nói hết đã bị Tô An Khê cắt ngang.
Một số người đam mê võ thuật bên dưới không biết Tôn Nhạc Dương và Trần Sinh đang có khúc mắc nên ban đầu có chút thông cảm với Trần Sinh, xét cho cùng thì chiều cao và cân nặng của anh cũng không cùng đẳng cấp với Vương Hạo Minh. Hạo Minh cao một mét tám mấy và nặng tám mươi kg, đấu với anh ta, Trần Sinh sẽ thua mất.
Huống chi Vương Hạo Minh là cao thủ đai đỏ, Trần Sinh chẳng là gì cả, người ta đương nhiên sẽ đồng cảm với kẻ yếu.
Tuy nhiên, Trần Sinh kiêu ngạo đến mức khán giả mất đi sự đồng cảm với kẻ yếu và cảm thấy anh có chút thiếu hiểu biết.
"Trần Bát Hoàng, cậu còn điên hơn trong trí tưởng tượng của tôi đấy, chỉ cần cậu có thể đánh chết tôi, hôm nay tôi không muốn cậu chịu trách nhiệm gì!"
"Chú ý!"
Trên võ đài, Vương Hạo Minh mỉm cười, anh ta thực sự không tin rằng Trần Sinh có thể gây ra bất kỳ tiếng vang nào, tiếp theo, trước khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, anh ta chuẩn bị tư thế bắt đầu của Taekwondo, sau đó ra đòn với Trấn Sinh.
Trần Sinh dễ dàng né được cú đấm, vẻ mặt không thay đổi và thoải mái, sau khi Vương Minh Hạo hơi ngạc nhiên, anh ta lao về phía trước với nhiều đòn tấn công liên tiếp.
Đá ngang, đá cao, đá bay, tất cả các chiêu thức dùng được đều được thể hiện ra.
Trần Sinh vừa tiến vừa lùi, không thực sự ra đòn, anh luôn bình tĩnh, anh thấy rằng câu lạc bộ võ thuật được đánh giá cao, nhưng thực tế nó chẳng có gì hơn cả, không tốt bằng vài vệ sĩ anh gặp trong thị trường nhân tài ngày hôm đó.
Ở thế giới bên ngoài có vô số người mạnh hơn anh ta.
Đừng nói đến bên ngoài, có khi là ở trong trường cũng có ấy chứ.
Liên tiếp bị tránh được mấy chiêu, Vương Hạo Minh có chút không kiên nhẫn: "Cậu chỉ biết tránh hay sao hả? Chút bản lĩnh này, dựa vào cái gì mà đòi thách đấu câu lạc bộ võ thuật chứ?"
Trần Sinh lùi hết lần này đến lần khác, và ngay sau đó anh đã lùi đến rìa võ đài.
"Theo quy định, nếu rơi xuống từ đây, cậu sẽ thua đấy." Vương Hạo Minh nắm chắc phần thắng, anh ta lại đá một cước về phía trước, lần này mạnh hơn và nhanh hơn. Nếu là người bình thường bị đá, thì ít nhất sẽ hôn mê rồi đi đời luôn.
Trần Sinh bình tĩnh, thấy Vương Hạo Minh bắt đầu dùng sức ép mình, anh không còn tỏ ra thương xót nữa, giơ tay sang một bên, dùng lòng bàn tay đánh một phát vào chân phải đang bay đến của Vương Hạo Minh, đồng thời liếc nhìn chân còn lại của anh ta.
"Bốp!"
Đòn tay này đập vào giữa bắp chân của Vương Hạo Minh, Vương Hạo Minh cảm thấy chân mình mềm nhũn tại chỗ, cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, chân còn lại cũng đồng thời bị đánh luôn, thân dưới không vững, ngồi phịch xuống mặt đất.
"Ah!"
Anh ta ôm chân, sắc mặt tái nhợt, không nói được, ngồi co ro trên mặt đất.
Cú đánh của Trần Sinh giống như một chiếc rìu đập vào chân anh ta, anh ta cảm thấy xương mình gãy vụn, đứng không vững, mồ hôi vã ra liên tục.
Trong lúc đó, các sinh viên trên khán đài, bao gồm cả thành viên của câu lạc bộ võ thuật, đều chết lặng.
Đây có phải là một sự mất mát không?
"Lão đại, đứng lên đi!"
"Lão đại, đứng dậy giết nó báo thù cho tôi!" Tôn Nhạc Dương hét lớn.
Các thành viên trong câu lạc bộ võ thuật đều phẫn nộ, đội trưởng của họ là người mạnh nhất, họ không tin rằng anh ta sẽ suy sụp như thế này.
Tuy nhiên, sự thật là dù họ có hét thế nào thì Vương Hạo Minh cũng không thể đứng dậy được.
"Cái quái gì thế, thắng sao?"
Những người xem đều bị sốc, họ đều là những người đam mê võ thuật hoặc taekwondo, nhìn thấy Vương Hạo Minh thua cuộc dễ dàng như vậy, niềm tin của họ sụp đổ.
Sắc mặt của Tiền Bình càng thêm khó coi, thậm chí còn buông ra những lời lẽ cay nghiệt để trừng trị Trần Sinh, lúc này anh ta hoàn toàn chết lặng, với thân thủ như vậy, còn có thể nhờ ai trừng trị tên đó nữa đây?
Có vẻ như chỉ có thể tìm cách khác thôi.
"Vương Hạo Minh không phải rất giỏi sao? Sao bây giờ lại thua vậy?"
"Xem ra tên học sinh chuyển trường này cũng ra gì đấy, chẳng trách cậu ta lại điên như vậy, hóa ra là điên có năng lực đấy!"
Mọi người trong khán phòng đều bàn tán xôn xao, họ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy, ban đầu ai cũng cho rằng nghé mới sinh không sợ hổ, không biết trời cao đất dày là gì.
Hiện tại xem ra, anh không phải không biết trời cao đất dày là gì, mà quả thực là có bản lĩnh.
Ánh mắt của Lâm Dao lại tràn đầy sự si mê, nhưng cô ấy giấu chúng rất kỹ vì sợ bị Tống Ngữ Yên chết lặng đứng bên cạnh nhìn thấy.
Tô An Khê cau mày, có chút không vui:
"Tớ tưởng rằng Vương Hạo Minh này lợi hại lắm chứ, bình thường anh ta luôn chém gió là đứng đầu về mảng đánh nhau trong học viện, nhưng cũng chỉ có thế thôi, ngay cả một tên Trần Sinh cũng không xử lý được, thật xấu hổ quá đi mất."
Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật trên khán đài đã chạy tới kiểm tra vết thương cho Vương Hạo Minh, nhưng họ không phải là bác sĩ nên không thể nhìn thấy gì.
"Tôi bảo anh dạy tôi mấy chiêu. . . " Trần Sinh vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, anh đã cố gắng hết sức khống chế sức mạnh rồi, hơn nữa còn khống chế rất tốt, chỉ sử dụng khoảng ba mươi phần trăm sức mạnh thôi.
Tuy nhiên, ba mươi phần trăm sức mạnh này này không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Trần Sinh không có ác cảm gì đối với Vương Hạo Minh, liền bước tới nói: "Để tôi xem xem."