“Cậu… Cậu định làm gì?”
Tư Mập nhìn Trần Sinh đang đi về phía mình, trên mặt xuất hiện sợ hãi.
Lúc này ông ta mới hoàn toàn tỉnh lại.
Trần Sinh có thể đi vào cái phòng này, có nghĩa này mười thuộc hạ canh giữ ở bên ngoài đã bị đánh ngã!
Người này, nhất định không đơn giản!
“Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói, nhiều bạn bè thì có nhiều con đường hơn, không cần phải đuổi cùng giết tận.” Tư Mập đứng dậy, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, không thể mất mặt trước thuộc hạ của mình.
“Xem ra ông cũng biết từ từ nói chuyện.” Trần Sinh đặt con dao trong tay mình lên trên bàn, anh ngồi xuống ghế sô pha: “Nếu không bảo thuộc hạ của ông đi ra ngoài trước đi, rồi chúng ta nói chuyện?”
“Được, được.”
Tư Mập biết, quyết định là của người đàn ông trước mặt này, ông ta không có ý định phản kháng: “Các người đi ra ngoài trước đi, nhớ kỹ, không được thông báo cho bất kỳ kẻ nào.”
“Được, ông chủ!”
Ba người thuộc hạ trong phòng, mở cửa phòng ra rồi vội vàng đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài họ đều chết lặng.
Chỉ thấy đường đi vào phòng có bảy tám người nằm đầy đất.
Tư Mập dẫn theo hơn mười thuộc hạ, họ đều bị đánh bất tỉnh, nằm trên mặt đất giống như xác chết, mặt mũi bọn họ đều bầm dập, không còn hình dạng.
Ba người nhìn nhau, không nhịn được mà run lên.
Xem ra, kết quả của bọn họ tốt hơn rất nhiều…
Trong phòng Túy Sinh Mộng Tử.
Tư Mập rất thông minh, thấy Trần Sinh đặt dao xuống, lập tức biết được người trước mặt sẽ không làm khó mình, lúc này ông ta tự mình rót cho Trần Sinh một ly rượu: “Người anh em, không biết xưng hô thế nào?”
“Trần Bát Hoang.” Trần Sinh thản nhiên nói.
“Được, cậu Bát Hoang, chuyện hôm nay là Tư Mập tôi sai, Tư Mập tôi nhận tội, đồng thời cũng kính trọng anh hùng, ghi nhận người tốt."
“Chúng ta cạn ly rượu này, chuyện hôm nay sẽ kết thúc, sau này xem như chúng ta quen biết nhau được không? Tôi đảm bảo cậu sẽ có một tương lai tươi sáng phía trước!”
Tư Mập nói rất thật lòng, so với phụ nữ thì ông ta thích có nhiều trợ thủ đắc lực hơn, với thân thủ của Trần Sinh, nếu đi với ông ta, tương lai chắc chắn sẽ nổi tiếng.
“Đi lăn lộn với ông, ông cho rằng mình có tư cách sao?” Trần Sinh lạnh lùng liếc nhìn ông ta, tên này thật sự coi mình như một món ăn sao.
“Haha…” Tư Mập cười mỉa mai: “Không biết lai lịch của cậu Bát Hoang đây là gì?”
“Tôi không có lai lịch gì hết, chỉ muốn nói cho ông biết, sau này đừng ra tay với quán bar Thiên Tuyết, hơn nữa còn muốn dạy cho ông một bài học.” Trần Sinh thản nhiên nói.
Anh không ra tay tàn ác với Tư Mập, chủ yếu là vì không thể canh giữ ở lại quán bar Thiên Tuyết từng giây từng phút, mà Tư Mập là người phụ trách thế giới ngầm ở Thiên Hương Kiều.
Nếu như đối phương là một tên huênh hoang khoác lác, anh không thể nào đề phòng được.
Cho nên, anh quyết định áp dụng các phương pháp khác.
“Bài học?” Tư Mập theo bản năng lùi về sau hai nước: “Cậu Bát Hoang, không cần như vậy, tôi đảm bảo sau này sẽ không gây rắc rối cho Thiên Tuyết nữa, khi đi ra ngoài tôi sẽ nói, sẽ thể hiện uy tín của mình."
“Tư Mập, nhìn hành động vừa rồi của ông, tôi có thể thấy ông là một người thông minh, hơn nữa còn rất lanh lợi, sau khi đi ra khỏi cánh cửa này, ông còn nói hay còn danh dự hay không, chỉ có ông mới biết.”
Tư Mập sững sờ.
Có vẻ như giới trẻ này không dễ lừa gạt.
Hoàn toàn chính xác.
Giang hồ ngày nay không còn là giang hồ như xưa nữa, những người này không còn tuân theo quy tắc và nghĩa khí nữa.
Nhưng, cũng tùy người và tùy hoàn cảnh nữa!
Nếu như Tư Mập đi ra khỏi cánh cửa này, Trần Sinh không trở thành thuộc hạ của ông ta thì xin lỗi, ông ta sẽ điên cuồng trả thù.
Trả thù đến lúc Hạ Thiên Tuyết không thể tự chăm sóc, đến lúc quán bar Thiên Tuyết đóng cửa mới thôi, nếu không sau này ông ta làm sao có thể ở lại Thiên Hương Kiều nữa?
“Không biết cậu Bát Hoang muốn làm gì?” Tư Mập hỏi.
“Bây giờ tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn chụp cho ông một bộ ảnh để làm kỷ niệm mà thôi.” Trần Sinh nhìn Tư Mập từ trên xuống một lượt: “Tư gia ông là người thông minh, ông nên biết tôi muốn chụp ảnh gì.”
Tư Mập vô thức run lên: “Cậu Bát Hoang này, không cần thiết phải như vậy chứ?”
“Tôi cảm thấy rất cần thiết.” Trần Sinh nói: “Thiên Tuyết, cô tìm người cầm máy ảnh đến cho tôi, tôi tự mình chụp.”
“Được.”
Hạ Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, có Trần Sinh ở đây, cô ấy sẽ không sợ hãi, cảm giác an toàn tuyệt đối, cô ấy đi ra khỏi phòng, không lâu sau đó một chiếc máy ảnh có độ chính xác cao được mang vào.
“Tư gia, sao không cởi quần áo ra, còn chờ gì nữa?” Trần Sinh hỏi: “Còn muốn tôi giúp ông sao?”
“Không… Không cần.” Trong lòng Tư Mập tràn ngập oán hận, nhưng lại không dám thô lỗ, ông ta có thể nhìn ra thực lực của Trần Sinh rất đáng giá, nếu một chọi một, ông ta vốn không phải là đối thủ.
Bất đắc dĩ, ông ta cởi từng bộ quần áo trên người ra, cuối cùng chỉ còn lại một cái quần đùi: “Cậu Bát Hoang, như vậy là đủ rồi.”
“Quần đùi cũng cởi.” Vẻ mặt Trần Sinh không biểu tình.
Tư Mập chỉ có thể từ từ cởi mảng vải cuối cùng ra, ôm người đứng ở trong góc.
“Như này mới đúng, con mẹ nó, nhỏ như vậy mà còn học người ta đi tán gái.” Trần Sinh mở máy ảnh ra, bấm bấm, bấm chụp liên tục.
Đèn flash không ngừng hiện lên, Tư Mập sắp khóc!
Đã lớn chừng này, ông ta chưa bao giờ bị bắt nạt như vậy!
Lúc trước, đều là ông ta chụp hình người ta, bây giờ ông ta lại bị như vậy.
Tư Mập… Tư Mập, con mẹ nó mày không có chuyện gì làm à mà lại đi đến quán bar Thiên Tuyết, còn muốn vui vẻ với Hạ Thiên Tuyết gì chứ!
Trong lòng Tư Mập tức giận nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
Mười phút, Trần Sinh đã chụp hơn một trăm bức ảnh, 360 độ không góc chết, tư thế nào cũng có.
Cuối cùng anh cảm thấy hài lòng dừng lại: “Tư Mập, vất vả cho ông rồi.”
“Không khổ, không khổ.”
Tư Mập không dám nói nhảm câu nào.
“Không khổ thì một trăm bức nữa?”
“Cậu Bát Hoang…” Tư Mập sắp khóc, đau lòng nhìn anh:
"Đùa với ông thôi, nhiêu đây là đủ rồi." Trần Sinh đảo máy ảnh, cho Tư Mập xem từng tấm một lần, sau đó nhìn thẳng vào Tư Mập, anh sao lưu ảnh vào hơn chục hòm thư.
“Yên tâm, mấy hòm thư này đều là của tôi, chỉ cần sau này ông không làm loạn, những hình này sẽ là bí mật mãi mãi.” Trần Sinh đưa máy ảnh cho Tư Mập: "Nếu không ông cũng chuẩn bị một cái đi, lưu lại làm kỷ niệm?"
Tư Mập lắc đầu: “Cậu Bát Hoang, có lẽ chuyện này nên kết thúc rồi."
"Được, nói lời giữ lời, tôi là người rất nghĩa khí.” Trần Sinh cầm bia trên bàn, uống một hơi cạn sạch: “Đi đi, thả ông ta đi.”
Tư Mập vội vàng mặc quần áo vào, bây giờ quyền chủ động nằm trong tay Trần Sinh, một khi ảnh bị lộ ra ngoài, ông chủ Thiên Hương Kiều ông ta sẽ kết thúc, phía trên nhất định sẽ thay người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!