"Sao đột ngột vậy mẹ?" Trịnh Thừa Hạo hỏi, nghiêng đầu để giữ điện thoại trong khi tay anh loay hoay với việc phân loại giấy tờ trên bàn. "Con có thể dành chút thời gian, chúng ta có thể đi cùng nhau vào cuối tuần này. Thêm vào đó, con cũng muốn giới thiệu Diệu Linh với chị Hân Di."
"Gia Kỳ gần đây đã gặp ác mộng. Mẹ nghĩ rằng đi gặp ba mẹ của thăng bé sẽ giúp nó bình tĩnh lại. Mẹ và Gia Kỳ sẽ ở lại qua đêm tại chùa, vì vậy đừng lo lắng." Mẹ anh đảm bảo.
"Ác mộng?" Trịnh Thừa Hạo lo läng, lập tức ngẩng đầu lên. "Ác mộng gì vậy?"
"Cũng không có gì nghiêm trọng." Mẹ anh đảm bảo một lần nữa. "Tập trung vào công việc của con đi. Con có muốn ăn gì không? Mẹ có thể chuẩn bị bữa tối trước."
"Không cần đâu mẹ. Chỉ có con và Diệu Linh nên ăn gì cũng được" Anh nói. "Mẹ hãy nói với Gia Kỳ con xin lỗi nó. Con sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho nó khi mẹ trở về.
"Đừng có ngớ ngẩn như vậy. Con có lỗi gì đâu chứ." Mẹ anh nhẹ nhàng trách móc. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Làm việc tiếp đi" Bà nói rồi cúp máy.
Ngô Huyền Sương mở cửa, bước vào ngay khi anh tắt điện thoại. Anh phát hiện ra tờ giấy mà cô đang cầm.
"Ăn trưa chưa?"
Anh liếc nhìn đồng hồ. "Một chút nữa."
"Anh đang ăn ở đây hay ở ngoài?"
Trịnh Thừa Hạo nhìn cô, cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi của cô. Ngô Huyền Sương thường không bao giờ nhắc nhở anh về việc ăn trưa với cô cũng như cô dường như không bao giờ quan tâm đến việc cố gắng tiếp cận anh một lần nữa. Hôm
nay cô đột nhiên thân thiện, điều này khiến anh sinh nghỉ.
"Có chuyện gì không?" Anh hỏi. "Nếu cô có chuyện muốn nói...!"
Cô nhìn đi chỗ khác, đi về phía ngưỡng cửa như thể ai đó đang đứng đó. "Chúng ta đi ăn trưa đi." Anh cau mày, nhìn cô quay người bước đi. Rời khỏi bàn làm , anh đi theo cô ra ngoài, họ đi xuống cầu thang đến quán cà phê mà các nhân viên văn phòng bận rộn thường lui tới để tiết kiệm thời gian để họ có thể hoàn thành công việc mà không cần đi ăn ở bên ngoài.
Sau khi lấy phần thức ăn của mình và nhận được những cái nhìn tò mò, anh ngồi cùng Ngô Huyền Sương ở xa trong góc cạnh cửa sổ. Cô để những tờ giấy nợ của Lý Diệu Linh lên bàn, bên cạnh khay cơm của mình nhưng úp phần chữ xuống mặt bàn, cho nên anh không biết đó là giấy tờ gì.
Cô bắt đầu. "Khi chúng ta mới hẹn hò, anh có nhớ câu chuyện mà em đã kể cho anh nghe không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!