Lý Diệu Linh dường như bị đóng băng tại chỗ. Cô xin lỗi, lời xin lỗi rất sâu sắc đến nỗi cô thậm chí không biết làm thế nào để bày tỏ hoặc giải thích bản thân. Trong một khoảnh khắc, cô lắng nghe cậu cười một cách man rợ bởi vì cậu, giống như cô, không biết phải phản ứng như thế nào với tình huống này.
Phải mất một lúc lâu Lý Diệu Linh mới thu hết can đảm và từ từ bước về phía cậu em trai. "Tại sao em đến được đây?"
"Tại sao? Chị đang hỏi em tại sao à?" Cậu hỏi với vẻ mỉa mai. "Ở thành phố này ai mà không biết Trịnh gia. Chỉ cần lật một tờ báo ra là có thể biết được thứ mình cần."
Lý Diệu Linh nhìn cậu, có phần bối rối trước màn thể hiện sự tức giận của cậu. "Xin lỗi."
"Xin lỗi?" Cậu lặp lại với giọng điệu chế giễu. Nhìn thẳng vào mắt cô, cậu lắc đầu. "Chị có rất nhiều cách để xin lỗi."
Bối rối, Lý Diệu Linh chớp chớp mắt. "Em đang nói cái gì vậy?
"Chị nói cho em biết đi." Cậu cứng rần nói.
"Bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện. Chị sẽ kể cho em nghe mọi chuyện nhưng không phải lúc này." Lý Diệu Linh chạm vào cánh tay của em trai nhưng cậu hất tay cô ra. Kiên nhãn để không làm tổn thương cảm xúc của cậu, cô tiếp tục. "Chúng ta đi đâu đó nói chuyện. Em có đói không?"
"Tại sao chị không nói ngay bây giờ?" Lý Khäc Tiến hỏi. "Ngôi nhà lớn này chúng ta mơ ước được bước vào, tại sao em không thể vào đó?"
Cảm xúc cuối cùng Lý Diệu Linh là cố gắng không hoảng sợ. Mẹ của họ đang ở bên trong. Lý Khắc Tiến chắc chắn không thể nhìn thấy bà. "Cháu trai của Thừa Hạo bị ốm. Chị không muốn em bị lây bệnh. Đi nơi khác, được không?"
Lý Khắc Tiến nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng. "Đó là bởi vì bà ta ở trong đó. Phải không?"
Lý Diệu Linh đờ đẫn một lúc sau đó nhanh chóng lắc đầu. Giả vờ nở một nụ cười rạng rỡ, cô hỏi một cách ngu ngơ. "Bà ta? Em đang nói ai vậy?"
"Đến giờ này mà chị còn muốn giấu em?" Ánh mắt của họ chạm nhau nhưng Lý Diệu Linh hơi cúi xuống. "Mẹ của chúng ta, người phụ nữ đã chết..."
"Không!" Lý Diệu Linh đột nhiên hét lên. Cô ngước lên nhìn em trai của mình, cô cảm thấy đôi mắt mình mở to, môi dưới run rẩy. "Không, Khắc Tiến... không phải..."
"Vậy thì chị đang làm gì ở đây?" Cậu hét lên trong sự thất vọng điên cuồng. "Chị đang làm cái quái gì vậy, Lý Diệu Linh? Làm thế nào bạn có thể... đây là lý do chị không cho em đến dự đám cưới của chị. Phải không?"
Tức giận, cậu thở thật sâu, tiến lên một bước về phía chị gái, Lý Diệu Linh cảm thấy mình sụp đổ.
"Trở về căn hộ của chị đi. Chị vẫn còn một năm hợp đồng thuê. Nếu không, hãy đến ở với em." Cậu năm lấy cổ tay cô. "Em sẽ không để chị ở lại đây. Em cũng không thích Thừa Hạo. Rời xa anh ta đi. Ly hôn đi."
"Chị..."
Cậu hạ giọng, yêu cầu. "Hãy kết hôn với Tân Vũ. Cậu ấy sẽ yêu chị ngay cả khi chị là một người phụ nữ đã ly hôn." Ngừng một lát, cậu tiếp tục. "Em nên biết ngay từ đầu. Trịnh Thừa Hạo quá xuất sắc. Những người như anh ta... chúng ta không nên đến gần."
"Khắc Tiến, buông chị ra." Lý Diệu Linh cói gỡ tay mình ra.
"Không." Cậu gầm lên. "Chị không nên ở đây trừ khi chị tha thứ cho bà ta, em không thể tha thứ cho bà ta. Chị có biết chị đã khổ sở như thế nào vì bà ta? Chị định chọn người phụ nữ thay vì em sao?"
"Đừng như vậy, Khắc Tiến." Lý Diệu Linh cầu xin. "Em biết mọi chuyện không phải như vậy mà."