Mã Tuệ Đồng vô cùng biết ơn vì Trịnh Thừa Hạo đã đưa Lý Diệu Linh đến ở với bà nhưng chuyện này... bà không muốn Lý Diệu Linh cho đi sự thuần khiết của mình. Bà cảm thấy cô giống như lúc nhỏ, ngây thơ và hồn nhiên. Mã Tuệ Đồng muốn bảo vệ cô con gái bởi vì cô vẫn quá trẻ, cô cần được bay nhảy, vui chơi chứ không phải sống một cuộc sống của người nội trợ và nuôi con.
Bà muốn Lý Diệu Linh sống vui vẻ, tự do hơn thế.
"Anh Lâm." Mã Tuệ Đồng gọi, vội vã ra khỏi bếp, đi vào tiền sảnh. Một người đàn ông bốn mươi tuổi đi vào phòng. khách.
"Vâng, thưa bà chủ?" Ông nói.
"Hãy đi theo họ. Nhanh lên!"
"Để làm gì?" Ông cau mày, những vết nhăn trên trán ông nhăn tít lại.
"Tìm hiểu xem họ sẽ đi đâu và báo cáo lại cho tôi. Hiểu chưa?"
"Chị Diệu Linh." Lý Khäc Tiến ngạc nhiên chào đón họ ở cửa. "Sao chị đến đột ngột vậy?"
"Ờ... chị chỉ... muốn đến thăm em thôi." Lý Diệu Linh mỉm cười sau đó nhìn qua vai cậu, cô thấy Lục Hạ Vy đang ở trong bếp Cô lớn tiếng chào hỏi. "Hạ Vy." khi cô bước vào. Phía sau cô, Lý Khắc Tiến và Trịnh Thừa Hạo gật đầu chào nhau rồi cánh cửa đóng lại.
"Chị đến bất ngờ quá." Lục Hạ Vy hỏi từ bồn rửa nơi cô đang lau khô chén đĩa. "Chị ăn cơm chưa? Để em dọn cho chị."
"Không cần đâu. Chị đến thăm hai em một lát rồi về." Lý Diệu Linh lắc đầu.
“Không được, lâu lâu chị mới ghé thăm sao em có thể để chị đói được. Chị ngồi xuống đi, để em lấy gì đó cho chị ăn." Lục Hạ Vy mỉm cười, đi về phía tủ lạnh để lấy một ít thức ăn thừa ra.
Lý Diệu Linh quan sát cô em dâu trước khi ngồi xuống sofa. Dù sao cô cũng đói nên không có ích gì khi cố tranh cãi. Ít phút sau, Trịnh Thừa Hạo và Lý Khắc Tiến ngồi cùng cô.
"Em định gọi cho chị ít hôm nữa." Lý Khắc Tiến lên tiếng, ngồi đối diện với cô.
"Sao lại vài hôm nữa?" Lý Diệu Linh hỏi.
Tinh nghịch mỉm cười, anh liếc nhìn Lục Hạ Vy, nói. "Em nói xem anh có nên nói với họ không? Hay em muốn trở thành khách mời của sự ngạc nhiên?"
"Khoan. Chờ em làm xong cái đã." Lục Hạ Vy nói vọng ra từ trong bếp.
Lý Diệu Linh nhướng mày, hết nhìn người vợ rồi lại chuyển sang nhìn người chồng, cau mày. "Chuyện gì vậy? Em có bao. giờ có bất ngờ gì đâu. Trúng số à?"
Lý Khắc Tiến cười toe toét. "Còn vui hơn cả trúng số. Em đảm bảo chị sẽ thích cho xem."
"Chị thích hả?" Lý Diệu Linh chỉ tay vô người mình.
"Nghe có vẻ hồi hộp nhỉ." Trịnh Thừa Hạo bình luận. Một phút sau, Lục Hạ Vy vội vã bước ra cùng với hai đĩa thức ăn. Đặt đĩa xuống trước mặt họ, cô cùng chồng đối diện với họ. Lý Diệu Linh nhìn họ lén lút liếc nhìn nhau với nụ cười rạng rỡ.
"Chị Diệu Linh." Lý Khắc Tiến vỗ hai tay vào nhau, cười một cách hào hứng. "Cuối cùng chị đã lên chức cô."
Lý Diệu Linh gần như nhảy lên khỏi chỗ ngồi. "Thật sao? Chúc mừng hai đứa. Chị không thể tin được điều này."
Lục Hạ Vy cười, h‹ ậy khi nào hai anh chị sẽ kết hôn?"
"Bọn anh đã kết hôn rồi mà” Trịnh Thừa Hạo tự hào thông báo.
"Cái gì?" Sự phấn khích chết dần trên khuôn mặt của Lý Khắc Tiến sau đó cậu nhìn chị gái một cách nghiệt ngã. "Hai người đã kết hôn rồi?"
"Ừ. Vào cuối tuần trước." Trịnh Thừa Hạo mỉm cười hạnh phúc, không biết về bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng khi cả mắt Lục Hạ Vy và Lý Khắc Tiến đều nhìn chằm chằm vào cô. "Diệu Linh nói rằng hai người bận việc, nên không đến dự được. Anh còn tưởng răng em đã biết."
"Cuối tuần đó em không có bận." Tuyên bố của em trai cô rất rõ ràng. Mọi thứ chìm vào im lặng.
Trịnh Thừa Hạo cau mày, quay lại nhìn cô. "Thế này là sao hả Diệu Linh?"
Lý Diệu Linh cảm thấy máu mình chảy ra lạnh lễo.