Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai cô gái. Mã Tuệ Đồng thò đầu vào. "Bữa tối đã xong..."
Khi nhìn thấy có cô gái khác trong phòng, bà tiếp tục mở cửa và bước vào, tò mò. Lý Diệu Linh quay đầu lại để đảo mắt. Cô không muốn mẹ mình biết chuyện gì đang xảy ra để bà thương hại và cố gắng giúp cải thiện hình ảnh của mình.
"Có chuyện gì vậy?" Người phụ nữ lớn tuổi hỏi.
Quay về phía bà với một nụ cười rạng rỡ, Ngô Huyền Sương giải thích. "Bọn con chỉ đang làm quen với nhau. Con thực sự muốn nói chuyện với Diệu Linh, nhưng dì đã ở đây. rồi, con nghĩ là con nên rời đi."
Đôi mắt của Mã Tuệ Đồng di chuyển qua lại đầy nghi vấn giữa hai cô gái trong một giây rồi bà mỉm cười vì bà không thể làm gì khác. Ngô Huyền Sương xoay người đi về phía cửa nhưng dừng lại khi cô phát hiện ra Trịnh Thừa Hạo đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn chằm chằm vào cô một cách không vui.
"Tại sao cô lại ở đây?" Anh thẩm vấn. Nghe thấy giọng nói của anh, Lý Diệu Linh quay về phía cửa đầy hy vọng.
"Em đến để gửi lời chào đến bạn gái của anh. Em không được phép làm điều đó sao?" Ngô Huyền Sương hỏi.
"Cô ấy không phải là bạn gái của tôi” Trịnh Thừa Hạo đính chính. "Cô ấy là vợ tôi. Nếu cô muốn nói chuyện thì hãy làm điều đó ở phòng khách, không phải trong phòng ngủ. Tôi nghĩ cô biết rõ điều này mà, phải không?"
Ngô Huyền Sương tiếp tục mỉm cười. "Em xin lỗi. Em đã bất cẩn, mong anh bỏ qua."
Lý Diệu Linh nhìn cô rồi nhìn Trịnh Thừa Hạo, cảm thấy ánh mắt của họ chạm nhau. Cô muốn mỉm cười nhưng sau đó nhớ lại mẹ cô đang ở đây.
"Mẹ" Trịnh Thừa Hạo bước vào. "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Bữa tối đã sẵn sàng rồi, hai đứa mau xuống ăn." Mã Tuệ Đồng giải thích. "Mẹ sẽ đi thông báo cho ba con và chủ tịch Ngô."
Bà võ nhẹ vào cánh tay của Trịnh Thừa Hạo trước khi ra khỏi phòng. Trịnh Thừa Hạo đi theo sau để đóng cửa lại rồi tiến về phía cô.
"Diệu Linh." Anh nắm lấy tay cô.
"Anh và ba nói chuyện thế nào?" Lý Diệu Linh hỏi, ngước lên nhìn anh.
"Nhàm chán" Anh ca thán. "Anh thà đọc sách còn hơn là nghe ba nói chuyện."
Lý Diệu Linh khit mũi. "Anh không nên nói như vậy."
"Anh không nói dối." Anh kéo cô lại gần mình hơn. "Cô ta có nói gì làm tổn thương em không?"
Mim cười, Lý Diệu Linh läc đầu. "Không có gì quan trọng."
"Thật sao?"
"Thật mà." Cô gật đầu xác nhận. "Ngoại trừ việc cô ta quan tâm đến anh”
"Không có."
"Có"
Trịnh Thừa Hạo véo má cô một cách trìu mến và cười mỉm chỉ. "Đừng nghe những gì cô ta nói."
"Tại sao? Nếu cô ta nói sự thật thì sao?" Lý Diệu Linh hỏi. "Rằng cô ta thích anh, cô ta là người duy nhất có khả năng giúp anh với công ty?"
"Vậy thì hãy tin anh." Anh hứa. "Em là người duy nhất mà anh cần."
Lý Diệu Linh khịt mũi trước khi anh ôm cô, cô áp má mình vào bờ vai rộng của Trịnh Thừa Hại để chìm trong sự ấm áp của anh.
"Nhưng anh cần phải trừng phạt em" Trịnh Thừa Hạo. cười nham nhở.
"Tại sao?" Lý Diệu Linh lùi lại liếc nhìn anh, bối rối không biết cô đã làm gì khiến anh tức giận.
"Bởi vì em đã để cô ta vào phòng ngủ của tụi mình" Trịnh Thừa Hạo cười rồi bế cô lên. Lý Diệu Linh hét lên vì ngạc nhiên, bật cười giòn tan khi anh ném cô lên giường sau đó anh cũng lên giường. Lý Diệu Linh cuộn tròn bên cạnh anh một cách bất lực, cười lớn.
"Dừng lại." Cô cười khi anh cù lét vào hông cô. Cánh cửa mở ra, Gia Kỳ bé nhỏ chạy vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!