Bước ra ngoài, cô và hai anh chàng đi xuống đường, dưới ánh đèn sáng choang. Trời hầu như không tối, ánh sáng vẫn còn hãn in lên trên nền trời. Lý Diệu Linh đi ngay bên cạnh Ôn Minh Long, phát hiện ra rằng đầu cô chỉ chạm đến vai anh. Trịnh Thừa Hạo lặng lẽ đi bên cạnh người bạn của mình ở phía bên kia khiến cô thất vọng.
Trong đầu cô, giọng nói của Đoàn Tố Mẫn vang lên.
"Vì anh ấy là con trai duy nhất, rất có thể anh ấy sẽ thừa kế công ty cùng với số tài sản lên đến hàng triệu đô la mà ba anh ấy đã kiếm được."
Thừa kế hàng triệu USD và một công ty lớn.
Điều đó nghe có vẻ không tệ chút nào. Một cái gì đó lóe lên trong đầu Lý Diệu Linh, cô đột nhiên thấy nó rất hấp dẫn: tiền và Trịnh Thừa Hạo là nguồn tiền mà cô có thể xài vô tận.
Từ khóe mắt, cô liếc nhìn Trịnh Thừa Hạo một lần nữa trước khi bừng tỉnh khi Ôn Minh Long vẫy tay trước mắt cô. Anh ta đúng là kẻ phá đám, cô nghĩ, vì đã ngắt dòng suy nghĩ trong cô.
Giả vờ mỉm cười, cô hỏi. "Chuyện gì vậy?"
"Cô nói rằng cô làm việc tại Domino Pizza?" Anh hỏi.
"Đúng thế" Cô gật đầu.
"Tôi đặt một chiếc bánh pizza cỡ lớn vào ngày mai và cô cùng ăn trưa với tôi nhé?”
"Hả?" Cô cau mày trước lời mời vô lý.
"Đó là một ý tưởng tồi sao?" Anh hỏi.
Lý Diệu Linh nhanh chóng tính toán trong đầu. Nếu cô gặp lại Trịnh Thừa Hạo thì lời mời này cũng không tệ lắm. Sau đó, một ý tưởng khác nảy ra trong đầu cô. Nếu Ôn Minh Long thích cô, cô có thể sử dụng anh như một cái cớ để ở bên Trịnh Thừa Hạo, rồi khi điều đó xảy ra, cô sẽ cố gắng giành lấy trái †im anh. Đàn ông mà, cô biết, dễ bị phụ nữ quyến rũ lắm. Những người này dường như không khác gì những người cô gặp phải. Tuy cô không phải hotgirl nhưng ngoại hình của cô cũng ưa nhìn. Cô không tin cô không quyến rũ được Trịnh Thừa Hạo. Nếu cô có thể giành được sự chú ý của Trịnh Thừa Hạo, cô sẽ tiếp cận anh, gần gũi anh nhiều hơn cho đến khi anh phải lòng cô và kết hôn với cô.
Lý Diệu Linh tự tin răng kế hoạch sẽ thành công, chỉ cần cô nhẫn nại. Sau tất cả những gì cô đã trải qua nếu không có bộ não của mình, cô không thể sống sót rồi. Em trai cô cũng vậy.
"Tất nhiên là không" Cô lắc đầu. "Chỉ cần anh gọi, tôi sẽ giao hàng."
Sau khi họ rẽ vào con đường khác, cô chỉ vào tòa nhà cũ kỹ. "Đây là nơi tôi sống."
Hai người kia liếc nhìn cấu trúc tòa chung cư. Ôn Minh Long nhận xét. "Nó không xa trường lắm nhưng nơi này có vẻ †ồi tàn."
Lý Diệu Linh mỉm cười. "Chính vì vậy mà giá thuê không đắt lắm. Được rồi, cảm ơn vì đã đưa tôi về và cũng xin lỗi vì đã chiếm thời gian của hai anh."
"Hẹn gặp lại vào ngày mai, Diệu Linh” Ôn Minh Long chào tạm biệt. Gật đầu, Lý Diệu Linh ném cho Trịnh Thừa Hạo một cái liếc mắt cuối cùng sau đó bước vào tòa nhà trong khi bộ não của cô đang lên kế hoạch tán tỉnh trai giàu.
"Này, anh bạn." Ôn Minh Long nói. "Tôi thấy cô ấy dễ thương đấy."
Trịnh Thừa Hạo bĩu môi. "Cũng được." Sao đó anh cảm thấy Ôn Minh Long huých khuỷu tay vào ngực mình.
"Tiền " Ôn Minh Long tuyên bố. "Tôi đã thắng cược”
"Cược cái gì?" Cậu bạn chỉ tay về phía khu chung cư. "Đã có địa chỉ của cô ấy"
"Cậu không có được." Trịnh Thừa Hạo nhắc lại. 'Cậu không biết cô ấy sống ở tâng nào hoặc số điện thoại của cô ấy" Nhếch môi, anh vừa nói vừa quay người bước đi. "Chúc. may mắn lần sau nhé anh bạn."
"Này!" Ôn Minh Long hét lên, chạy theo bạn mình.
Cùng với túi hàng bên ngoài cửa, cô phát hiện ra bức thư từ bạn của em trai Lý Khắc Tiến là Ngụy Tân Vũ, người đã phải lòng cô từ khi hai chàng trai còn là bạn thời thơ ấu hay nói đúng hơn cả ba người họ là bạn từ nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!