Sự tức giận ập đến với cô, thất vọng và nỗi thống khổ khi bị bỏ lại phía sau nhắc nhở cô tại sao cô không bao giờ tha thứ cho người mẹ đã bỏ đi. Người phụ nữ đó là lý do tại sao cuộc sống của cô rất khó khăn. Người mẹ, người mà cô tin tưởng sẽ mãi mãi là người bảo vệ duy nhất của họ, đã bỏ cuộc giữa chừng.
Năm chặt khung hình, cô tự nhủ rằng bất kể điều gì xảy ra, cô cũng sẽ không cho Lý Khắc Tiến biết về người phụ nữ đó.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Trịnh Thừa Hạo hỏi khi nhìn vào hành lý của cô.
"Ừm. Đó là tất cả." Lý Diệu Linh trả lời, kéo chiếc vali theo sau mình và liếc nhìn chiếc hộp trên tay.
"Anh cứ nghĩ là đồ đạc của em nhiều läm." Anh sờ căm.
"Chỉ có nhiêu đó à”" Lý Diệu Linh mỉm cười, từ từ khép cửa lại. Cô đứng đó một lúc, để nghĩ rằng cô đang thực sự rời đi. Một cảm xúc kỳ lạ.
"Sao vậy?" Giọng nói của Trịnh Thừa Hạo vang lên bên tai cô, cô quay lại với một cái lắc đầu. "Đi thôi. Gia Kỳ sẽ rất phấn khích khi biết em đến sống chung với nó. Nó sẽ chào đón em với vòng tay rộng mở. Ba mẹ anh cũng đang đợi em. Mẹ anh thức dậy từ sớm nấu ăn để đãi con dâu tương lai."
Vẻ mặt của Lý Diệu Linh cứng đờ khi anh nhắc đến mẹ nhưng cô buộc phải mỉm cười để Trịnh Thừa Hạo không cảm thấy có bất cứ điều gì không ổn. Cô không muốn đối mặt với anh nếu anh phát hiện ra cô nói dối về việc là mình trẻ mồ côi.
Ngay khi họ chất hành lý lên xe, ngồi vào ghế trước, Trịnh Thừa Hạo nắm chặt tay cô.
"Ngoài đám cưới sắp tới, hôm nay là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh." Anh nhìn cô, khuôn mặt anh rạng rỡ hạnh phúc. Nụ cười anh giống như ánh nắng mặt trời chiếu sáng ngay cả trong đêm mưa rào lạnh lẽo tối tăm.
Trái tim Lý Diệu Linh rung lên xao xuyến khi anh nâng tay cô lên, hôn vào mu bàn tay cô. Điều gì sẽ chờ họ ở những ngày tháng sau này? Cô không biết, nhưng cô đã ở đây và sẽ nắm tay anh bước về phía trước trên cùng một con đường.
"Bạn gái của cậu." Gia Kỳ nhảy cẵng lên khi thấy cô bước vào qua cánh cửa cùng với Trịnh Thừa Hạo.
"Gia Kỳ" Trịnh Thừa Hạo gọi. "Cậu đã bảo con gọi cô ấy là gì, con không nhớ sao?"
Gia Kỳ cười toe toét, cậu nhóc tinh nghịch giật lấy tay cô, kéo cô xuống hành lang. "Đây là phòng của con." Cậu đẩy cửa phòng mình ra để cho cô vào.
Lý Diệu Linh bước vào căn phòng trẻ con, chiếc giường được phủ trong tấm gra trải giường Người nhện, mền gối phù hợp. Một kiểu trang trí của UFO và tàu vũ trụ. Hai chiếc bàn cạnh giường ngủ màu trắng được đặt ở hai bên giường, trên đó đặt một ngọn đèn bàn, đồng hồ cùng với những cuốn truyện tranh xếp chồng lên nhau. Ngăn kéo và tủ quần áo chứa đầy đồ chơi của Gia Kỳ.
Đó là một căn phòng mà Lý Diệu Linh ghen tị. Gia Kỳ chắc chẳn sẽ trở thành một cậu bé xảo quyệt khi lớn lên. Cô có thể nhận ra điều đó khi nhìn thấy những ngọn lửa ranh ma trong mắt cậu. Nó có vẻ hơi khác so với ánh sáng dịu dàng của Trịnh Thừa Hạo, cô tự hỏi ba cậu bé là ai.
Lý Diệu Linh xoa đầu Gia Kỳ. "Phòng con có rất nhiều thứ thú vị"
"Cô có thể chơi với con không?" Đứa trẻ bốn tuổi hào. hứng tự hỏi.
"Cô Linh của con cần đến phòng cậu trước, Kiddo." Trịnh Thừa Hạo nói từ phía sau cô.
Kiddo là tên cún cơm của Gia Kỳ.