"Mình nghĩ... cậu đã bị bắt gặp rồi đó." Đoàn Tố Mẫn li thầm. Lý Diệu Linh cảm thấy lông mày của mình co giậ nhìn lại cô thấy anh chàng cao lớn - người đã nói chuyện với cô trước đó - đang đi đến bàn của cô.
Đột ngột quay lại với cô bạn, Lý Diệu Linh hoảng sợ. "Mình phải làm gì đây?"
"Mình không biết, nhưng mình cần phải về học bài. Tạm biệt nhé." Cô ném cho Lý Diệu Linh một nụ cười và lật đật đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình sau khi gật đầu chào Ôn Minh Long và biến mất khỏi cửa.
Lý Diệu Linh cũng nên rời đi. Quyết định bỏ lại số thức ăn còn dang dở, Lý Diệu Linh xoay người lấy túi xách chuẩn bị đứng dậy nhưng cô thấy mình đang ngước lên nhìn vào khuôn mặt của anh chàng cao lớn. Nở một nụ cười lúng túng, Lý Diệu Linh xấu hổ buộc mình phải chào hỏi anh. "Ừm... chào. anh"
"Có vẻ như bạn của cô vừa rời đi." Anh nói. "Tôi có thể ngồi xuống được không?"
Không, cô thầm nói nhưng cuối cùng lại gật đầu và nhìn anh ngồi vào chỗ của Đoàn Tố Mẫn. Lý Linh cảm thấy mặt mình hơi nóng. Để che giấu sự lúng túng, Lý Diệu Linh cầm lấy cốc soda của mình, đưa ống hút lên miệng, nhìn xung quanh một cách mệt mỏi. Đột nhiên tất cả những tiếng ồn ào xung quanh cô trở nên sống động hơn và cô cũng trở nên căng thẳng hơn.
"Chúng ta đã gặp nhau trước đó ít phút, cô còn nhớ không?" Anh hỏi. "Tên của tôi là Ôn Minh Long. Còn cô thì sao?"
Lý Diệu Linh cảm thấy nội tâm của mình co lại. Cô chưa sẵn sàng để chuẩn bị trò chuyện với một chàng trai ngay lúc này. Cô khế trả lời. "Lý Diệu Linh."
Ôn Minh Long nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại. "Vậy tôi gọi cô là Diệu Linh nhé?
Cô chậm rãi gật đầu.
"Diệu Linh." Anh nói sau đó cười khúc khích. "Tên của cô nghe hay đấy. Có phải cô là sinh viên trường đại học X?"
"Uhm... tôi... không."
"Ồ. Cô có tham dự sự kiện gây quỹ không? Lúc nãy tôi thấy cô cũng có mặt tại sự kiện." Anh nhắc nhở.
Lý Diệu Linh lắc đầu. "Tôi... tôi chỉ đi cùng với một người bạn"
"Ra vậy. Nếu cô không phải là sinh viên trường đại học X, vậy... cô học trường nào?”
Anh đang tọc mạch chuyện đời tư của cô đây mà. Các câu hỏi luôn lặp đi lặp lại mà cô đã nhận được trong phần lớn cuộc đời mình. Ví như bạn học trường nào? Ba mẹ của bạn là ai2
Tại sao cô phải xấu hổ nhỉ? Không có gì phải xấu hổ cả. Cô đã làm được nhiều hơn những chia sẻ của mình là sống có trách nhiệm, lớn lên và nuôi dạy em trai mình trở thành một người tốt. Dù chỉ mới hai mươi mấy nhưng cô cảm thấy như mình già trước tuổi. So với anh, cô có thể là mẹ của anh cũng nen.
Rũ bỏ sự lúng túng của mình, cô thẳng thản nói với anh. "Tôi đã đi làm. Tôi không đi học."
"Cô đã đi làm?" Anh lặp lại ngạc nhiên. "Tôi có thể hỏi cô làm ở đâu không?”
Quyết định rằng không có hại gì khi chia sẻ thông tin, cô trả lời. "Cửa hàng Pizza Domino."
"Một nơi bán bánh pizza. Tôi biết chỗ đó." Anh nói, gật gù.
Lý Diệu Linh nhìn lại anh. "Muộn rồi, tôi đi đây." Đứng dậy, cô nói. "Rất vui khi được gặp anh, ừm... Minh Long."
Bật dậy từ chỗ ngồi của mình nhanh như một viên đạn cô khiến anh ngạc nhiên, anh vội nói. 'Hay là cô cho tôi số của cô. Tôi muốn biết rằng cô đã vê nhà an toàn."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!