Khi họ bắt đầu đi về phía trước con đường, anh hỏi. "Chúng ta đi bộ có ổn không hay là em muốn đi xe?"
"Không sao mà." Cô gật đầu, đi sát vào người anh. Không thể kiềm chế, anh trộm liếc nhìn cô một cái, cảm thấy trái tim mình rung động. Cười điên cuồng một lần nữa, anh quay sang chú ý con đường mà họ vừa đi qua, cảm thấy lòng lâng lâng như đang ở trên chín tâng mây. Trái tim của anh đã không nhói lên khó khăn như thế này trước đây.
"Em thích ăn gì?" Anh hỏi. "Em không có kén ăn, gì cũng được."
"Anh cũng vậy." Anh tiếp tục mỉm cười rạng rỡ. "Vậy thì chúng ta vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn gì, quán nào."
Lý Diệu Linh gật đầu, họ lặng lẽ đi bộ cạnh nhau rồi đột ngột cô nói với anh. "Em trai em và em thường ăn ở quán lề đường"
Trịnh Thừa Hạo liếc nhìn cô, bị câu chuyện của cô thu hút và trả lời với một nụ cười. "Em rất thương em trai mình đúng không? Em có vẻ thích nói về cậu ấy."
"Đó là bởi vì em không có chuyện gì thú vị để nói với anh." Gô nói sau đó nhìn anh. "Còn anh thì sao? Anh có chuyện gì để nói không?"
"Anh hả?" Anh hỏi. "Anh cũng không có gì thú vị để nói."
"Anh đang nói dối.' Lý Diệu Linh buộc tội. "Kể về gia đình anh đi, nhà anh giàu có vậy... ừm... ý em là...
Trịnh Thừa Hạo mỉm cười để đảm bảo với cô rằng anh không bận tâm. "Anh có nên nói cho em biết điều này không nhỉ?"
Lý Diệu Linh nhướng mày chờ đợi.
"Mẹ hiện tại của anh thực sự không phải là mẹ ruột của anh"
Lý Diệu Linh nhìn anh, cô chớp mắt, cuối cùng họ dừng lại. Những chiếc xe chạy qua mang theo một làn gió mạnh thổi vào người họ. Trịnh Thừa Hạo nhìn xa xôi, hồi tưởng về ngày mà người phụ nữ đến nhà anh rồi ba anh nói. "Kể từ bây giờ, người phụ nữ này sẽ là mẹ của tụi con."
Người phụ nữ có tấm lòng đau khổ mà anh chưa đủ lớn để nhìn thấy, đã nhìn anh và chị gái của anh một cách trìu mến. Trịnh Thừa Hạo khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ đã nhìn chăm chằm vào bà với ánh mắt khinh miệt và không thích, sẵn sàng kiêu ngạo và thô lỗ. Còn Trịnh Hân Di thì chào đón cô bằng một cái ôm tràn đầy tình cảm. Người mẹ mới đã chăm sóc họ như con ruột của mình.
Điều mà Trịnh Thừa Hạo cho đến ngày hôm nay vẫn chưa bao giờ hiểu được, là làm thế nào mà Mã Tuệ Đồng ngay lập tức chấp nhận hai chị em với vai trò là người mẹ mới một cách hết lòng như thế? Chẳng lẽ bà không khó để thích nghi với họ giống như anh đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ này, đột nhiên gọi bà là mẹ, chấp nhận bà ngay tại chỗ?
"Nghĩa là sao?" Lý Diệu Linh hỏi. "Mẹ anh?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!