Sáng sớm, tại khu vực hội nghị thượng đỉnh hiện giờ chỉ còn đống hoang tàn đổ nát, cháy gần như là đen cả một vùng. Xung quanh những xe cần trục xếp thành hàng đống. Hơn nữa bây giờ hiện tại khu vực vẫn còn mảng khói bốc lên, nhìn là biết vừa mới xảy ra một vụ nổ kinh hoàng.
“Đào.” Một chữ nặng nề bao trùm khiến cả toán người cũng không khỏi sợ hãi.
Tất cả tiến hành đào mảng đất đá lên, cho đến khi trông thấy phía dưới là những cái bộ xương đã cháy đen, không ai là không khỏi kinh hoàng. Cảnh sát chỉ có thể quản những việc ở mặt sáng, khu vực này nằm về phía thế giới ngầm, cho dù có đến cũng chẳng có gan đụng vào.
Khu vực này diện tích rộng lớn, nếu muốn tìm kiếm bất cứ thứ gì cũng vô cùng khó khăn.
Ôn Thiệu Phong trong đầu chỉ nhớ duy nhất lần cuối thấy là khi Khương Nhã trong bộ lễ phục đỏ.
Sau hơn vài tiếng đồng hồ, với sự sai khiến, một kẻ đã nhanh chóng chạy lại báo cáo khi thấy có một nạn nhân cũng trong y phục đỏ, hầu như đều đã cháy đen, nhưng vẫn còn lộ ra một phẩn đỏ của bộ lễ phục.
Ôn Thiệu Phong ngước nhìn cái xác đã cháy thật lâu, cảm xúc lúc này một mớ hỗn loạn, có chút không muốn tin, ánh mắt trở nên dần phiếm hồng, bàn tay nhấc cái xác lên, ôm chặt vào trong lòng.
Những người xung quanh trông như vậy liền ngoảnh đầu đi chỗ khác, muốn nói gì nhưng đều ngậm hết vào miệng, suy nghĩ của họ giờ phút này đều có chung, đó là thật điên rồ!
Ôn Thiệu Phong nhấc cái xác đặt cẩn thận lên xe, như đang cố chấp đó là Khương Nhã, ôm chặt vào trong người, cái xác hiện giờ vẫn còn hơi ấm từ ảnh hưởng của lửa.
Trợ lý Quyết cho dù có muốn hỏi cũng chỉ im lặng, bước vào trong xe, hơi khói bay mù mịt, chỉ trông thấy cái xác không khỏi ám ảnh. Thế nhưng Ôn Thiệu Phong vẫn một tay ôm chặt không có vẻ gì sợ hãi.
Bàn tay chạm lên gương mặt đã cháy đen đến không rõ hình dạng, hình dung như những lần chạm nhẹ lên làn da mịn màng của cô, nhìn chằm chằm thật lâu, cố chấp như nhìn lấy Khương Nhã. Trạng thái thì lại rât nâng niu, như thể sợ cái xác bị đau.
Trái tim Ôn Thiệu Phong bóp nghẹn, có chút khó thở, cả người như hàng vạn mũi kim đâm vào.
Chỉ là giờ phút này, người con gái trong lòng Ôn Thiệu Phong đã chết, người mà anh đã từng chính miệng nói sẽ không bao giờ vượt quá việc lên giường, không bao giờ với tới chữ yêu. Thế nhưng hiện tại, kẻ vướng bận là anh chứ không phải cô.
Ôn Thiệu Phong chậm rãi đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt cháy rụi, miệng khó khăn thốt ra vài chữ.
"Khương Nhã… em mau tỉnh lại, nếu tỉnh lại, bất cứ thứ gì tôi cũng có thể cho em!"
“Tôi chưa cho phép em chết, em còn là người của tôi, từ khi nào em lại có quyền đó chứ.”
Từng lời nói nghẹn ngào, ngắt quãng, từng lời nói không ngừng như con dao cứa vào tim.
Ôn Thiệu Phong hốc mắt đỏ rực, cố giữ bản thân bình tĩnh lại, nhưng... tất cả chỉ là vô dụng.
Cắn rứt, đau đớn, tuyệt vọng, hối hận, tất cả đều là cảm giác Ôn Thiệu Phong đang trải qua.
Trợ lý Quyết chỉ cảm thấy chua xót, không thể làm gì, nhấn vách ngăn lại, cậu thừa biết sự quan tâm của Ôn Thiệu Phong dành cho Khương Nhã luôn vượt mức bình thường, chỉ là chưa từng thừa nhận.
Vừa trở về, Ôn Thiệu Phong vẫn không hề buông cái xác ra một chút, khiến cho kẻ nào ngước nhìn không khỏi sợ hãi.
Không ngờ khi yêu lại có thể có những hành động điên rồ như thế.
Trợ lý Quyết nhanh chóng tìm lại đoạn camera khi ở khu vực hội trường, chỉ hy vọng có thể tìm được điều gì đó. Đến khi tra ra rõ, như một tia sáng vụt qua, cố mà nắm bắt lấy.
Bàn tay gõ cửa phòng Ôn Thiệu Phong rất lâu nhưng không có động tĩnh, cuối cùng liền đánh liều đẩy vào, cảnh tượng trước mặt không khiến cậu phải kinh ngạc.
Ôn Thiệu Phong đặt cái xác lên giường, còn bản thân thì ôm chặt lấy cái xác, không hề buông lơi dù một chút.
Làm việc cùng Ôn Thiệu Phong chục năm qua, chưa từng thấy bộ dạng như thế này.
Ôn Thiệu Phong nghe động chậm rãi mở mắt, ánh mắt giờ phút này đỏ rực, hằn lên cả những tia máu, trông rất đáng sợ. Bàn tay kéo tấm chăn lên cao, che đậy cái xác như che đậy thân thể của Khương Nhã.
“Cậu muốn chết?” Một câu nói đáng sợ đến lạnh lẽo buông ra, trong mắt giờ đây không còn lấy chút vẻ bình thường.
Trợ lý Quyết cố giữ bình tĩnh, bàn tay đưa ra loạt những bức ảnh khác nhau. Dù biết chỉ là một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng cũng muốn nắm bắt lấy.
“Đêm qua tại khu hội nghị, có tới tận hai người mặc lễ phục đỏ, không hề riêng gì… cô ấy!”
Vốn sẽ định nói cô Khương, nhưng đến giữa chừng lại nuốt ngược chữ vào trong, tâm trạng của Ôn Thiệu Phong giờ đây rất kích động, cậu nên cần cẩn trọng trong mọi lời nói.
Ôn Thiệu Phong nghe lời giải thích chậm rãi đứng lên, chiếc áo sơ mi màu trắng vì nhuốm từ cái xác cũng sớm trở nên đen và bẩn. Bàn tay cầm lấy những bức hình xem xét kĩ lưỡng một lúc lâu liền buông ra.
Như vậy, vẫn còn khả năng Khương Nhã còn sống!