Cuộc kích tình trôi qua sau hàng tiếng, Khương Nhã đã phải chớp mắt liên tục giữ bản thân tỉnh táo. Đêm qua cô nhớ ly rượu đó chỉ uống một ngụm, tại sao vẫn còn ảnh hưởng chứ.
Phía bên cạnh, cơ thể cao to ấm áp của Ôn Thiệu Phong không ngừng phủ lên, Khương Nhã cau mày nhấc người chậm rãi rời khỏi.
Cảm giác đau toàn thân vẫn còn hiện hữu, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến bước chân. Hình như đêm qua Khương Nhã nhớ cả hai người có nói gì đó, còn có thể nói gì ngoài việc lên giường nhỉ?
Người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ, ngủ rất say, vẫn gương mặt mang sắc thái của một người đứng đầu.
Dây dưa lâu như vậy cuối cùng cũng hết rồi. Khương Nhã vẫn là nên rời khỏi!
…
Lúc Ôn Thiệu Phong tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên cạnh trống vắng, vừa đưa tay quờ một cái không cảm nhận được gì. Hai mắt lập tức mở bừng nhìn vào chỗ nằm bên cạnh, bây giờ chỉ còn lại một mảng trống không, thậm chí chút hơi ấm cũng không còn.
Ôn Thiệu Phong chậm rãi ngồi dậy, đảo mắt khắp căn phòng một lượt, không thấy động tĩnh nào tâm tư sinh ra sự khó chịu. Nhanh chóng bước xuống giường, đẩy cửa căn phòng cũng chỉ thấy mọi thứ gọn gàng, một linh tính cảm nhận rõ điều gì đó không hay.
Tủ đồ vẫn còn, quần áo vẫn còn, nhưng đồ vương vãi trên sàn lại chỉ còn lại vỏn vẹn đồ của anh.
Ôn Thiệu Phong mặc quần áo vào, điện thoại cau mày gọi thẳng đến chỗ trợ lý tìm kiếm Khương Nhã. Đêm qua đã nói rõ như vậy, nay cô vẫn muốn chạy? Khương Nhã rốt cuộc coi anh là cái gì.
Vừa đến nơi trợ lý Quyết đã nhanh nhẹn bước tới, nhưng kết quả không như những gì ông chủ nghĩ lại khiến cậu đâm ra sợ hãi không dám báo cáo.
“Theo như điều tra, không hề thấy đoạn camera nào có ghi lại hình ảnh của cô Khương.”
Nói đến đây, Ôn Thiệu Phong vẫn đăm đăm vào màn hình máy tính, đoạn camera chỉ quay ở một vài góc cố định nhưng cũng đủ bao quát toàn cảnh, vậy tại sao không có sự xuất hiện của Khương Nhã trong đây.
Trợ lý Quyết ngừng một lúc mới dám lên tiếng.
“Cô Khương đã hủy hợp đồng với người quản lý hiện tại, bộ phim cũng từ chối tham gia.”
Ôn Thiệu Phong nhìn đống thông tin, dường như mọi thứ là đã khẳng định cho sự kết thúc.
“Theo như điều tra, không hề tra được vị trí của cô Khương.”
Câu nói này đã làm Ôn Thiệu Phong thật sự bùng nổ, không tra được vị trí, Khương Nhã từ khi nào lại có bản lĩnh như thế mà thoát khỏi anh chứ.
“Mở rộng điều tra, tìm lại người cho tôi. Còn nữa, liên lạc lại với người quản lý cũ.”
Không dưng đêm qua Khương Nhã chủ động, chẳng lẽ lại định rời đi lần nữa, lần trước là anh đã để cô đi, nhưng lần này không có sự cho phép sao cô có thể tự ý mà rời đi.
Chị Trân bước vào khu tòa cao ốc đồ sộ, có chút ngây người, trợ lý Quyết trông thấy liền dẫn thẳng người đến chỗ Ôn Thiệu Phong.
Nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm, khí chất cao ngạo, sắc phục nghiêm túc, ngay lập tức lại nhớ đến người đàn ông lần trước Khương Nhã đã nói là đã lên giường cho cô dự án. Nhìn bộ dạng này, liền lập tức đoán được là Ôn thiếu, nhưng tại sao lại không dưng kiếm một kẻ vô danh như cô đây.
“Tại sao Khương Nhã lại hủy hợp đồng với cô?” Ôn Thiệu Phong không nhanh không chậm nói, nhưng đâu đó vẫn mang một nét lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Chị Trân chậm rãi nhìn, bàn tay lấy ra tờ hợp đồng: “Tôi chưa ký, còn về lý do thì Khương Nhã không hề nói rõ.”
Trợ lý Quyết trông cuộc nói chuyện, đến cuối chậm rãi nói thêm một câu.
“Cô Khương đã rời đi từ hửng sáng hôm nay, đến nay vẫn chưa thấy người, nếu cô có thông tin gì nên cung cấp đầy đủ.”
Chị Trân cau mày, rời đi, không thấy người, vừa nghĩ đến đó liền nhíu chặt tờ giấy.
“Tôi không hề biết về sự việc Khương Nhã rời đi…”
Ôn Thiệu Phong ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, đến khi xác định lời nói là thật mới không tra hỏi nữa.
Chị Trân bước ra mà không khỏi suy nghĩ, rời đi, không thấy người, chẳng lẽ đây mới thật sự là lý do để Khương Nhã không dưng đòi hủy hợp đồng sao.
Nhưng với thân phận nhỏ bé như Khương Nhã, được người như Ôn thiếu phải tận tay tìm kiếm, còn mời người đến, chắc chắn sự tồn tại đối với người đàn ông kia không hề đơn giản là dừng lại ở việc lên giường.
…
Đến tận đêm một chút tin tức cũng không có, người như bốc hơi khỏi nơi đây. Đêm qua vẫn còn hăng say với anh như vậy, đến sáng đã bỏ người mà chạy đi, người phụ nữ này thật sự không có lương tâm.
Trợ lý Quyết mang theo tệp thông tin bước vào, một người mà camera có thể né tránh chắc chắn không phải là người đơn giản, quả thật khi đi tra lại quá khứ của Khương Nhã, lại có thể phát giác ra nhiều điều không ngờ khác.
Đống hồ sơ về người Khương gia lộ ra, đại tiểu thư thất lạc, nhưng hai hình ảnh trong tấm hình lại khác nhau một trời một vực.
Bàn tay siết chặt tấm thẻ, Ôn Thiệu Phong liền cảm thấy có chút nực cười, dường như Khương Nhã còn một bí mật khác nữa, mà ngay cả anh cũng chẳng thể biết.
Ngón tay chỉ vào bức hình của những người còn lại đã từng thuộc về Khương gia, trong đó có cả sự xuất hiện của Bạch Hân cùng với đứa em trai của cô ta, một tiếng thốt lạnh lùng vang lên.
“Những kẻ này, không cần giữ làm gì!”