Vừa đặt được Khương Nhã xuống, lại nhanh chóng đưa tay sờ trán, một tầng trên trán nóng hổi khiến người ta cũng như muốn lây cơn sốt.
Lại một lần nữa Ôn Thiệu Phong rốt rít chạy vào trong nhà vệ sinh, lấy nước ấm ra cẩn trọng lau đi từng lớp mồ hôi. Khương Nhã cũng có mặt yếu đuối, mà khi thấy, chỉ sợ lại khiến kẻ khác mềm lòng.
Bàn tay lau thật kĩ gương mặt, lại vặn vòi nước ra trong bồn thành nước ấm. Nhấc bổng Khương Nhã cẩn trọng đặt vào bồn.
Dưới ánh sáng của đèn, lúc này hiện ra trên người Khương Nhã đầy những vết đỏ và tím trông lạ mắt, Ôn Thiệu Phong lại lần nữa cau mày, hầu kết nhấp nhô lên xuống, là do anh quá tay, nhưng đâu đó trên người Ôn Thiệu Phong vẫn có đầy những dấu vết cào cấu của Khương Nhã.
Lấy tấm khăn mà lau sơ qua, gương mặt của Khương Nhã dưới sự chăm sóc cũng dãn dần ra thoải mái. Ôn Thiệu Phong đó giờ sinh ra đã ở vạch đích, chưa phục vụ ai bao giờ, đối với Khương Nhã giờ phút này có chút vụn về.
Trong phòng tắm, không rõ do hơi nóng ở của dòng nước hay do người con gái trước mặt, chỉ cảm thấy căn phòng nhiệt khí dần nóng lên.
Vừa lau sơ người Khương Nhã cho sạch sẽ, đặt cô nằm yên vị lại giường, bản thân lại đi phải đi tắm nước lạnh. Ban nãy trông thấy Khương Nhã, dù có trông bộ dạng nào cũng luôn vô thức quyến rũ cơ thể Ôn Thiệu Phong.
Khương Nhã trên giường ôm chặt tấm chăn để giữ ấm. Ôn Thiệu Phong lặng nhìn một lúc lại cau mày, gọi người đem một chiếc váy khác lên. Bộ lễ phục hiện tại đã rách, trong phòng của anh cũng vốn chẳng có lấy bộ nào hợp cho Khương Nhã.
Ngồi xuống bên cạnh giường, kéo tấm chăn che đậy lại các ngóc ngách cơ thể, lại vuốt nhẹ mái tóc cho thẳng lại.
Một lát sau, cửa phòng vang lên tiếng. Ôn Thiệu Phong bước ra lấy, ngắm nhìn chiếc váy ngủ vừa vặn lại mặc lên người cho Khương Nhã.
Đống tài liệu trên bàn vang lên, Ôn Thiệu Phong lại gần nhìn, theo như điều tra lũ người phóng viên đến từ truyền thông Hòa Tụng. Ngay lập tức sai người xử lý, xóa hết đống thông tin. Mọi thứ tốn một thời gian rất lâu mới có thể hoàn toàn yên lặng.
Ôn Thiệu Phong xoa mi tâm đóng gập lại toàn bộ tài liệu, quay sang nhìn Khương Nhã đã ngủ từ lâu, nét mặt hài hòa không còn khó chịu như ban nãy, lẳng lặng bước lên mà ôm chặt cô vào lòng.
…
Lúc Khương Nhã tỉnh dậy ngoài trời vẫn còn một mảng âm u sắc tối bao trùm, cô hơi khó chịu trở mình, thấy trên người đã có sẵn một chiếc váy ngủ khác. Chiếc váy trắng tinh, đâu đó thoang thoảng người của Khương Nhã hương thơm sữa tắm của đàn ông.
Ôn Thiệu Phong vẫn nằm bên cạnh, bàn tay ôm chặt cô vào lồng ngực, cánh tay rắn chắc giữ chặt không muốn buông ra.
Đêm qua đã lăn lộn trên giường, sau đó lại ngủ, vậy mà trên người Khương Nhã bây giờ đã có chiếc váy chỉnh tề, hơn nữa cả người không nhớp nháp như mọi lần.
Căn phòng cũng là căn phòng mới không phải căn phòng ban nãy.
Khương Nhã nằm im trong vòng tay, cảm nhận rõ hơi thở đều đặn, quanh quẩn người hương vị quen thuộc của Ôn Thiệu Phong. Từ khi nào mà Ôn Thiệu Phong còn giúp cô mặc đồ, từ khi nào người đàn ông này lại trở nên tốt như thế. Đam Mỹ Trọng Sinh
Khương Nhã nằm xuống ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy lần nữa trời đã sáng hẳn, chỗ bên cạnh cũng trở nên trống trải. Có chút lười biếng lưng dựa vào thành giường ngồi dậy, bàn tay vớ lấy chiếc điện thoại. Tin tức hôm qua lễ phục của cô bị rách, chỉ e là giờ đã thành cả mảng tin hot trên các trang mạng.
Nhưng đến lúc bấm tìm lại chẳng có lấy một dòng tin tức nào. Khương Nhã hơi nhíu mày khó hiểu, làm sao lại không có được, trừ khi có người chặn lại.
Khương Nhã vừa suy nghĩ xong cửa phòng đã mở, Ôn Thiệu Phong bước vào. Vừa trông thấy Khương Nhã đã đoán ra được là ai. Hơi xoa đầu, Ôn Thiệu Phong giúp cô là đang rảnh rỗi hay do thương hại đây.
Mở đôi mắt có chút mềm yếu, Ôn Thiệu Phong chống tay lên giường tiến lại gần cô, nhưng vừa cúi người xuống Khương Nhã đã khó chịu đẩy ra.
Gương mặt Ôn Thiệu Phong cứng đờ, cái hành động này là đang ghét bỏ anh. Không quan tâm đến sự khó chịu, Ôn Thiệu Phong càng lúc càng tiến gần, sự không vui biểu hiện rõ trên mặt.
“Sao vậy? Hôm qua khó chịu do một tay tôi chăm sóc, giờ khỏe như thế liền đẩy tôi ra?”
Khương Nhã nhìn sâu trong đôi mắt đen nháy của anh, có chút khó hiểu. Đêm qua cô bị gì sao, nhưng rồi cũng bỏ qua, không kháng cự sự tiếp xúc thân mật, cô hơi nhếch môi.
“Tin tức hôm qua ngài dẹp giúp tôi, coi như đêm hôm qua là giao dịch.”
Ôn Thiệu Phong bất đắc dĩ siết chặt tay cô, trong đôi mắt ánh lên những tia thâm trầm, người phụ nữ này, anh rõ ràng đang muốn giúp đỡ, nhưng cứ qua cô lại trở thành giao dịch.
“Trong mắt em, tôi là một người như thế nào? Là kẻ cứ lên giường với em sao?”
Khương Nhã nghe lời này có chút nực cười, mà nụ cười này khiến Ôn Thiệu Phong càng lúc càng khó chịu.
“Ngài Ôn, chẳng phải lúc đầu ngài đã bảo, ngủ với ngài những thứ tôi muốn sẽ có sao?”