Kết thúc, Khương Nhã theo đoàn làm phim trở về. Vừa về đến thành phố, mọi người đã tiếp tục bận rộn để thực hiện họp báo ra mắt bộ phim.
Trong khoảng thời gian này, Khương Nhã liên tục lui đến phía nhà làm phim để nói về buổi lễ. Đại loại là Khương Nhã sẽ xuất hiện cùng với các diễn viên khác.
Người thực hiện chuẩn bị lễ phục là phía các nhà thời trang có tiếng, cũng một phần do cánh nhà phỏng vấn lựa chọn.
Chị Trân lúc này cũng giải quyết xong mọi việc, nhìn Khương Nhã từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá, tuy nói bận rộn nhưng lúc nào cũng dành thời gian chú tâm đến các cảnh quay của Khương Nhã.
Buổi họp báo dự tính sẽ có khá nhiều các nhà phỏng vấn đến, Khương Nhã bước vào nhìn ngó một lượt các phục trang. Chị Trân đứng bên cạnh chỉ vào một bộ bên cạnh rồi đưa, thử đi thử lại cuối cùng lựa được.
Tới ngày, các cánh nhà phỏng vấn quây quần. dàn diễn viên cũng tụ hội đông đúc. Khương Nhã vừa bước tới nhìn bộ lễ phục, nhưng ngay lúc mặc vào lại cảm thấy nó có vấn đề. Cô xoay người, chiếc váy này không hề có khóe kéo.
Khương Nhã thay bộ khác bước ra, cau mày nhìn chị Trân, lúc trước do đã lựa được lễ phục nên hiện giờ những chiếc váy khác cũng được chuyển đi, hiện giờ không còn bất cứ bộ lễ phục nào ở đây cả.
“Chiếc váy này có vấn đề.”
Khương Nhã đưa chiếc váy tới, chị Trân đứng xem xét lại cau mày khó chịu. lúc trước vẫn rất bình thường, sao lại có vấn đề ngay lúc này chứ.
Hai người như rối loạn bên trong phòng thay đồ, ngay lúc này thì một nhân viên khác đẩy cửa, bàn tay di chuyển bộ lễ phục màu đen tuyền bước vào, khóe môi nở nụ cười giảo hoạt.
“Ban nãy thấy chị Nhã có vấn đề nên tôi đã nhanh chóng chạy xuống khu vật trữ đồ đem đến. Bộ đồ này cũng đã từng được không ít các diễn viên mặc nên chị đừng quá lo lắng.”
Vừa nói xong nữ nhân viên cũng bước ra ngoài, nhanh chóng đi lại góc tối mà nhận tiền của một kẻ khác. Chỉ thấy cô ta đeo khẩu trang kín mít, từ đầu đến cuối không hề lộ mặt. Bàn tay vỗ vai tỏ vẻ hài lòng.
“Làm tốt lắm.”
Nữ nhân viên vừa chạy đi Bạch Hân đã kéo lớp khẩu trang xuống, khóe môi nở nụ cười thâm hiểm. Bộ đồ đó đã do cô ta tự tay chuẩn bị, sao có thể không có trò được.
Đã phải chờ đợi rất lâu từ lúc Khương Nhã trở về, nay mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo và tốt như thế, chắc chắn Khương Nhã sẽ theo đó ảnh hưởng.
Khương Nhã nhìn bộ lễ phục một hồi, sau đó bước vào mà thay ra. Hiện giờ không có bộ đồ nào, chỉ có thể mà tạm thời thay ra.
Bộ lễ phục được thay vào, dáng vẻ phô rõ lên các đường nét trên người của Khương Nhã, phần lưng để lộ ra một mảng da trắng ngần, như họa lên xương cánh bướm trên người Khương Nhã. Chị Trân trông thấy vậy cũng ồ lên một tiếng kinh ngạc. Khương Nhã đúng thật là nhìn không lầm.
Trên sân khấu, người chủ trì là đạo diễn của bộ phim vẫn đang ngồi giữa khung, các diễn viên khác hầu như đều tập trung tại đây. Đối mặt với các câu hỏi từ phóng viên, vẫn trả lời rất nhuần nhuyễn.
Một vài người thấy lạ, sao lại không thấy sự xuất hiện chủ chốt của nhân vật nữ chính bộ phim, hiện trên bục chỉ có lấy những gương mặt quen thuộc.
Trong lúc vẫn còn tập trung, Khương Nhã đã vận bộ lễ phục từng bước uyển chuyển đi tới, vừa trông thấy cô, tất cả các ống kính ngay lập tức chĩa vào, máy ảnh nháy liên tục.
Giây phút trông thấy người con gái, cả hội trường cũng như bị thu hút bởi nét nhan sắc tuyệt mĩ đó, dưới ống kính, các khớp tinh xảo đẹp mỹ miều, lộ ra làn da trắng nhẵn mịn không tì vết, mái tóc dài đen nhánh như uốn lượn, phô rõ vẻ đẹp chỉ riêng cô có.
Bộ lễ phục này kết hợp trên người Khương Nhã thật sự rất dẹp, như đang vẽ lại một bức tranh quý giá, thế nhưng nó có hại như nào, chỉ có người gây ra mới rõ.
Dưới ánh đèn, Khương Nhã càng trông nổi bật. Đạo diễn thấy vậy liền đứng ra mà nói tiếp.
“Nữ chính của bộ phim Đại Đường Sử Thi – Khương Nhã.”
Khương Nhã đi từng bước lên bục, ngay lúc này chỉ cảm thấy chiếc váy như có gì đó lạ, vương vào người gây khó chịu, nhưng đến cuối chỉ bỏ qua mà bước tiếp.
Ống kính di chuyển không ngừng, quay lại trọn bộ biểu cảm xinh đẹp trên gương mặt, không cần chỉnh sửa, Khương Nhã vẫn tựa viên pha lê đen tỏa sáng rực rỡ.
Thông qua màn hình, Ôn Thiệu Phong cũng như lặng đi trước vẻ đẹp này, ánh mắt dời tầm chán ghét lên những kẻ bên cạnh, tất cả những người khác giới đều nhìn Khương Nhã bằng một ánh mắt si mê, dừng lại trước bờ vai trắng nõn ấy.
Khương Nhã ngồi xuống vị trí ghế, Trường Kiệt ngồi bên cạnh trông vậy cũng đẩy ghế ra, nhưng khi vừa gập người, một cảm giác khác ập đến, dây chỉ phía sau như bung ra để lộ cả một mảng lưng. Cánh phóng viên thấy điều đó thì thay vì ngừng quay lại soi tiếp về hướng đó.
Khương Nhã cau mày khó chịu, nhanh tay vớ lấy chiếc áo vest bên ngoài của Trường Kiệt mà khoác lên người.