Edit: Va
Beta: Minh + Su
Lúc ăn cơm, mẹ Thẩm lại nhắc chuyện muốn con gái ở luôn thành phố A và sinh con với con rể. Thẩm Nguyệt ngồi bên cạnh cũng phụ họa khuyên bảo cô chị họ, lấy ví dụ là bản thân mình cùng Lục Trạch, có một đứa con cũng có chỗ tốt.
Tỷ như, đàn ông sẽ càng thêm ở nhà, con cái chính là mối ràng buộc giữa hai bên. Hơn nữa, phụ nữ có con quá muộn đối với thân thể cũng sẽ không tốt.
Nhìn mẹ Thẩm thông đồng với cô em họ, Thẩm Lam cuối cùng cũng hiểu, mẹ Thẩm vì cái gì mà thần bí như vậy, hóa ra là muốn dùng em họ để làm tấm gương khiến cô cũng sớm một chút sinh con, làm bà chủ trong gia đình.
Làm bà chủ trong gia đình không phải là không tốt, chỉ có điều là từ nhỏ, cô đã có tính cách tương đối hiếu thắng. Nếu so sánh với việc ở nhà giặt quần áo rồi nấu cơm an phận chờ đợi chồng tan tầm về nhà thì cô lại thích tạo dựng sự nghiệp bên ngoài của mình tiến bộ hơn.
Mỗi người đều có một mục tiêu riêng để theo đuổi, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm được bộ dáng ôn nhu hiền thục như cô em họ của mình.
Chỉ là mẹ với em họ, hai người song trọng giáp công làm cô cảm thấy bữa cơm này thật buồn tẻ và vô vị.
Thậm chí là phản cảm.
“Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, chờ ổn định sự nghiệp xong, qua 2 năm nữa thì con sẽ sinh con, mẹ đừng ép con nữa có được không?”
Mẹ Thẩm nghe xong thì trừng mắt, tâm hơi dao động. Thế nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, bà giờ có muốn xuống đài cũng không được. “Mẹ ép con sao? Con nhìn bản thân mình đi, con năm nay đã 30, những người bằng tuổi con đều đã có con đi học rồi, thân là vợ ở nhà chăm sóc chồng con không tốt sao?”
Thẩm Lam không còn chút kiên nhẫn. Cô buông chén cơm trong tay xuống thật mạnh rồi đơn giản nói: “Mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy! Đây là chuyện giữa con và Duẫn Thừa, nếu con muốn sinh con thì nó được sinh ra, không muốn sinh thì nó cũng không được sinh ra, con thấy bản thân mình hiện tại đã khá tốt rồi!”
Hai mẹ con nhà họ Thẩm giờ đây giống như đang chọi gà, ai cũng đều không muốn lui về phía sau một bước.
Hai mẹ con xung đột làm không khí hoà thuận vui vẻ trên bàn cơm trong nháy mắt giương cung bạt kiếm lên.
Không khí cũng giống như đọng lại, trở nên trì trệ không tiến không lùi.
Thẩm Nguyệt nhìn mẹ Thẩm xong lại nhìn Thẩm Lam rồi để lộ ra vẻ lo lắng.
Môi cô giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Còn về phần Lục Trạch, xem trò khôi hài trước mắt như không tồn tại, anh an nhàn ngồi đút cơm cho Lục Hạo ăn.
Đánh vỡ trận tranh chấp này là Phó Duẫn Thừa.
Theo tiếng vang thanh thúy, chén canh trong tay anh không biết vì sao mà rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh, còn nước ở bên trong cũng đổ đầy đất hỗn độn.
Chỉnh lại vạt áo sơ mi, người anh cũng dính không ít nước canh.
Nhưng cho dù như vậy, mặt anh lại vẫn vô biểu tình, trầm mặc giống như người ngoài cuộc.
Tầm mắt của mọi người ngay lập tức bị hấp dẫn lại đây, mẹ Thẩm vội vàng ngăn động tác muốn dọn đồ vỡ trên nền đất của Phó Duẫn Thừa. “Duẫn Thừa à, con không cần phải đụng chạm, vào thay đồ trước đi. Mẹ nhớ trong phòng dành cho khách có áo sơ mi của con ở trong tủ quần áo.”
Bà thúc giục Thẩm Lam: “Lam Lam, con đi giúp Duẫn Thừa tìm xem.”
“Con mới…”
Tâm tình vẫn còn chưa hạ hỏa, Thẩm Lam đang muốn mở miệng phản bác tiếp, nhưng khi nhìn đến mẹ Thẩm đang dùng ánh mắt ra hiệu thì ngừng lại.
Nhìn theo ánh mắt bà, Thẩm Lam mới phát hiện, sắc mặt chồng cô hình như rất không vui.
Tuy chồng cô ngày thường không biểu hiện nhiều lắm, nhưng ở trước mặt người nhà, vẫn có vẻ nhu hòa.
Trước mắt cô, khuôn mặt tuấn tú vững vàng ấy giờ đây lại để lộ ra một loại hơi thở lạnh băng xa cách.
Lòng cô liền hoảng hốt.
Cô kỳ thật cũng biết chồng luôn muốn mình ở nhà sinh con, nhưng chính những lời cô vừa mới nói đúng là có chút tùy hứng…
Gượng gạo cười, Thẩm Lam ôm cánh tay chồng mình rồi kéo anh qua phòng khách. “Chồng, đi thôi, em tìm giúp anh.”
Phó Duẫn Thừa không hé răng, biểu tình hờ hững.
Tới phòng dành cho khách, Thẩm Lam quả nhiên tìm được áo sơ mi của anh.
Là đồ hôm ăn tết hai vợ chồng qua nhà mẹ Thẩm để lại.
Áo sơ mi màu đen, phẳng phiu.
Phó Duẫn Thừa cầm lấy, chờ đợi một lát, thấy vợ mình không có ý tứ muốn rời khỏi, tóm lại hiện tại hai người là vợ chồng nên cũng không có gì phải ngại.
Anh đơn giản liền trực tiếp cởi bỏ áo sơ mi trên người.
Cơ bắp cường kiện bên trong lộ ra ngoài, cơ bụng duyên dáng kéo dài đến dưới quần tây, càng tăng thêm vài phần gợi cảm cùng thần bí.
Anh không nhanh không chậm thay áo sơ mi đen sạch sẽ kia.
Lúc anh cúi đầu cài nút thì Thẩm Lam vội vàng ân cần tiến lên.
“Chồng, để em giúp anh.”
Vì để đền bù hành vi vừa rồi của mình nên giờ phút này cô có vẻ phá lệ ôn nhu săn sóc.
Phó Duẫn Thừa nhàn nhạt nhìn cô. Đôi con ngươi vốn rực rỡ sáng lấp lánh của cô trong ngày thường giờ phút này thoạt nhìn có chút thật cẩn thận cùng với sự thấp thỏm và bất an.
Cô đang lo lắng rằng anh nổi giận.
Chung quy vẫn là vì vợ để ý đến anh…
Thở dài dưới đáy lòng, anh hơi hơi gật đầu xem như đồng ý.
Tươi cười trên mặt Thẩm Lam ngay lập tức mở rộng.
Hai người lúc này, rất gần.
Ngón tay kia tinh tế linh hoạt liền cài xong tất cả nút áo sơ mi.
Làm xong, đôi mắt cô rụt rè đánh giá người chồng anh tuấn của mình, trong lòng thập phần thỏa mãn.
Giống như còn có chỗ nào đó chưa chuẩn bị tốt.
Thật lâu chưa làm việc này nên cô đúng là có chút không thuần thục.
Xem ra, bản thân cô đúng thật là không làm hết phận sự của mình.
Cô nhíu mày suy tư xong lại lần nữa duỗi tay giúp anh sửa sang phần cổ áo sơ mi.
Ngón tay đùa nghịch cổ áo, cô cẩn thận sửa đúng nếp uốn của mặt trên.
Đột nhiên, ánh mắt cô ngưng đọng.
Dường như bị đặt trong hầm băng, hàn ý tỏa ra khiến cô không rét mà run.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm vết cào trên cổ chồng mình.
Còn mới, dấu vết không nặng, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được nhưng lại có vẻ rất mờ ám.
Khiếp sợ, không thể tin tưởng, thống khổ…
Đủ loại cảm xúc đan chéo trong đầu khiến cô trong khoảng thời gian ngắn thậm chí không có phản ứng được gì.
Sao có thể?
Ai cũng có thể ngoại tình, chỉ riêng chồng cô là sẽ không.
Anh vẫn luôn là người sống có nguyên tắc, nhờ vào nhiều năm sống cuộc sống hôn nhân chung là có thể nhìn ra được.
Nhưng mà, dấu vết này là sao?
Đây đích thực là dấu vết do móng tay bén nhọn cào thành.
Trong nhà không có thú nuôi, chồng cô lại luôn để móng tay ngắn.
Hay có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều?
Nhưng trong lòng cô lại có muôn vàn nghi ngờ.
Muốn mở miệng chất vấn anh, nhưng chất vấn xong thì sẽ như thế nào?
Với tính cách của anh mà nói thì anh nhất định sẽ thành thật trả lời.
Chắc do cô suy nghĩ quá nhiều, nếu không phải thì khó có thể tưởng tượng sau khi kết hôn hai người lại sẽ gặp phải vấn đề này…
“Làm sao vậy?”
Câu hỏi nghi vấn của anh đánh gãy suy nghĩ hoảng loạn trong cô.
“Không có việc gì, chúng ta đi ra ngoài nhanh đi, mọi người còn đang đợi a.”
Thẩm Lam ổn định lại cảm xúc trong mắt xong bất động thanh sắc trả lời.
……
Cùng lúc đó, Tiểu Mỹ đã trở lại.
Cô hưng phấn kéo Lâm Nhụy đã ngủ suốt một buổi trưa nửa tỉnh nửa mơ từ trên giường ngồi dậy.
“Cục cưng, đêm nay chúng ta có hẹn a!”
“Định đi đâu vậy?”
Ít khi thấy bộ dáng Tiểu Mỹ hưng phấn như vậy nên tinh thần của Lâm Nhụy cũng nhanh chóng tỉnh táo.
Tiểu Mỹ lắp bắp trả lời. “Cậu còn nhớ nam thần của tớ không?”
“Lâm Hứa Hữu?”
Lâm Hứa Hữu là học trưởng năm 3, diện mạo không tồi, hơn nữa lại còn là học bá, đây cũng xem như là một nhân vật phong vân. Trong khi hắn ta đang đọc sách ở trong phòng học, không khí tĩnh lặng, Tiểu Mỹ đi ngang qua trong lúc vô tình nhìn thấy nên ngắm nhìn ngỡ ngàng trong khoảng thời gian ngắn, vì thế bái hắn thành “Nam thần,” quả thực là mê đắm đến bấn loạn đầu óc.
Vậy cho nên khi nhắc tới nam thần của Tiểu Mỹ thì Lâm Nhụy theo bản năng liền nhớ tới hắn.
“Đúng đúng đúng, chính là anh ấy!”
Tiểu Mỹ kích động nói năng lộn xộn. “Nam thần nói đêm nay Hội sinh viên có cuộc tụ họp nên mời tớ đi.”
“Ai nha, vậy sao?”
Lâm Nhụy làm mặt quỷ với bạn tốt. “Cậu chừng nào thì có quan hệ tốt với nam thần đến như vậy?”
Vẻ mặt Tiểu Mỹ ngượng ngùng giống như nàng dâu mới cưới. Cô nàng vốn dĩ không muốn nói nhưng lại bị Lâm Nhụy truy vấn nên cuối cùng cũng phải khai ra toàn bộ.
Hóa ra, mấy ngày trước Tiểu Mỹ về quê ở thành phố B thì bị trộm di động ở bến xe, trùng hợp lại gặp nam thần. Ôm tâm tình may mắn, cô hướng Lâm Hứa Hữu tìm kiếm sự trợ giúp. Không ngờ rằng Lâm Hứa Hữu lại nhiệt tình trợ giúp cô, hai người add WeChat, mấy ngày này vẫn luôn trò chuyện với nhau.
Đêm tụ họp chính là do Lâm Hứa Hữu mời Tiểu Mỹ đi.
“Tớ đây liền không đi để làm bóng đèn đâu!” Lâm Nhụy cười xấu xa trêu Tiểu Mỹ, không nghĩ tới cô nàng này đột nhiên lại nhặt được đào hoa. Với cương vị là bạn thân của Tiểu Mỹ nên cô thực duy trì cô nàng tiến tới tình yêu.
“Một mình đi thì sẽ rất khẩn trương, cục cưng, cậu đi cùng tớ đi.” Tiểu Mỹ quấn lấy Lâm Nhụy làm nũng.
“Hơn nữa, chẳng phải cậu đã chia tay với Trương Lục hơn một khoảng thời gian rồi sao, trong buổi tụ họp nói không chừng sẽ có soái ca nga.”
Cô bạn mới nói như vậy xong, Lâm Nhụy đột nhiên có chút động tâm.
Không liên quan đến Trương Lục.
Chiều nay cô buồn rầu đến như vậy tất cả đều là bởi vì Phó Duẫn Thừa.
Nguyên nhân chính là vì đã có được qua, cho nên càng thêm để ý hơn.
Tưởng tượng đến cảnh người đàn ông kia đi đón vợ về nhà xong sau đó hai người ở cùng một chỗ thì trong lòng cô liền sẽ khó chịu.
Không thể phủ nhận, cô đang ghen.
Ghen ghét người phụ nữ kia có thể danh chính ngôn thuận ở cùng Phó Duẫn Thừa, ghen ghét vì cô ta có thể nhận được sự ôn nhu cùng tình yêu của anh, ghen ghét vì cô ta mỗi buổi sáng sớm tỉnh dậy đều có thể được anh ôm vào trong lòng ngực.
Thế nhưng, chính cô thì có tư cách gì để ghen?
Người ta vốn dĩ là vợ chồng. Nói không chừng lúc cô đang ảm đạm thế này thì hai vợ chồng họ đã sớm ngọt ngào đến không chịu được.
“Được, vậy tớ cũng đi.”
Lỡ đâu đúng như lời Tiểu Mỹ nói, có thể gặp được soái ca, sau đó làm một trận giải ngàn sầu.
Dù sao thì cô cũng không có ai thương, không có ai yêu.
Nên cô đành tự sa ngã như vậy.
…………
Địa điểm tụ họp là ở một nhà hàng nổi danh khắp Trung Quốc. Nghe nói phong cảnh phá lệ lịch sự tao nhã, sắc thái món ăn cũng thập phần ngon miệng, được rất nhiều người khen ngợi.
Một thân ảnh thon dài đang đứng ở cửa chờ đợi.
Dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú, mang một cặp mắt kính 0 độ, thoạt nhìn thập phần văn tĩnh nho nhã.
Nếu đúng ở cổ đại thì đây chắc chuẩn là loại hình thư sinh bị hồ ly tinh dụ hoặc ở trong Liêu Trai Chí Truyện.
Đó không phải Lâm Hứa Hữu thì là ai?
“Tới rồi sao?”
Nhìn thấy Tiểu Mỹ, bên môi Lâm Hứa Hữu hiện ra ý cười.
Hơi thở thuộc về nam thần ập vào trước mặt.
Hai má Tiểu Mỹ ngay lập tức ửng đỏ rồi nhỏ giọng nói: “Học trưởng, ngại quá, còn phiền anh phải đứng ở cửa đón chúng em.”
Nhìn xem cặp mắt ẩn tình đưa tình kia, thần thái nói chuyện nhỏ giọng, vừa thấy chính là bộ dáng tiêu chuẩn của kẻ ái mộ.
Lâm Nhụy quả thực trợn mắt há hốc mồm, đúng là khác xa Tiểu Mỹ tuỳ tiện của ngày thường. Có thể đẹp như vậy sao? Cô đối với loại hình nam sinh văn nhã này thật sự là không thích lắm!
Ý cười ở trong con ngươi của Lâm Hứa Hữu hiện lên rất nhiều. Chỉ nghe hắn ôn nhu nói với Tiểu Mỹ: “Không có việc gì, là do anh mời em tới, vậy cho nên anh muốn chăm sóc em thật tốt.”
Mặt Tiểu Mỹ càng đỏ hơn.
……
Độc thân cẩu thật tuyệt vọng.
Lâm Nhụy quay đầu đi chỗ khác, không muốn chịu đả kích.
Có lẽ cái bóng đèn như cô quá mức sáng nên Lâm Hứa Hữu rốt cuộc cũng chú ý tới Lâm Nhụy. “Bạn này chính là?”
Tiểu Mỹ mới nhớ ra mình đã quên giới thiệu Lâm Nhụy nên vội vội vàng vàng cầm cánh tay cô giới thiệu với nam thần: “Đây là bạn thân của em - tên Lâm Nhụy.”
“Chào em.”
“Chào học trưởng.”
Lâm Nhụy cùng Lâm Hứa Hữu mỉm cười lễ phép với nhau.
Lâm Hứa Hữu cười trêu ghẹo nói: “Lâm học muội đến, phỏng chừng đám đàn ông con trai độc thân ở bên trong cao hứng đến hỏng rồi.”
Lâm Nhụy cười một cái. “Học trưởng nói đùa.”
Tiểu Mỹ âm thầm ra hiệu cho Lâm Nhụy cố lên, sau đó đã bị Lâm Hứa Hữu dùng những đề tài khác chậm rãi hấp dẫn vào.
“… Phong cảnh Nam Sơn ở Thành phố C đặc biệt đẹp, nếu có cơ hội thì anh dẫn em đi xem…”
“Thật vậy sao? Cảm ơn học trưởng.”
Nhìn thân ảnh hai người phía trước gần như phá lệ hài hòa, Lâm Nhụy lại tuyệt vọng một trận.
Thế giới này thật sự không cho độc thân cẩu một con đường sống nào sao?
…………
Vào phòng trong, Lâm Nhụy mới phát hiện, có thật nhiều người.
Ước chừng khoảng 17 - 18 người, ngoại trừ vài cặp nam nữ sinh yêu nhau ra thì phần còn lại đều là nam sinh, cũng khó trách Lâm Hứa Hữu lại trêu là “Có rất nhiều đàn ông con trai độc thân”.
Điều làm cô vui mừng chính là có một người không tưởng được cũng đang ở đây.
Đó là một cậu con trai thập phần anh tuấn.
Anh có tóc mái đang tịnh hành nhất bây giờ, một đôi mắt đào hoa mê người bị tóc đen trên trán nửa che nửa lộ, có vẻ càng thêm thâm thúy thần bí, chỗ bên tai phải còn đeo một viên khuyên tai kim cương lấp lánh sáng lên.
Đặc biệt là khi anh tươi cười, khóe miệng xấu xa nhếch lên, cười đường hoàng tà khí làm người ta khi nhìn thì mặt đỏ tim đập.
Không thể phủ nhận, anh có lực hấp dẫn trí mạng đối với những cô gái trẻ tuổi.
Là Hàn Vũ.
Đôi con ngươi của Lâm Nhụy sáng ngời.
Ân, thay đổi kiểu tóc hình như càng thêm đẹp trai.
Tựa như nam chính bước ra từ trong truyện tranh.
Mà giờ phút này, Hàn Vũ đang thân mật ôm vai của cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh, hình như họ đang nói gì đó, cô gái nhấp miệng cười ngọt ngào.
Đây là một cặp tuấn nam mỹ nữ cực kỳ được hâm mộ ở trong mắt người ngoài.
Nghĩ đến cái đêm khó ngủ nào đó, Lâm Nhụy hơi hơi mỉm cười.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Hơn 3000 chữ, định tách làm 2 chương mà nhớ là phải bù chương hqa nên thôi >