Edit: Va
Beta: Ami
Vẫn giống như trước, khi Phó Duẫn Thừa bước vào phòng học thì cũng là lúc tiếng chuông vào học vang lên, không sai hay lệch 1 giây.
Tất cả sinh viên cung kính đứng dậy, đã học nhiều tiết như vậy nên mọi người tất nhiên sẽ biết giáo sư lịch sử mới tới này không phải người dễ trêu chọc. Toàn bộ sinh viên trong phòng học này đều ngoan ngoãn như chim sẻ, ngay cả nam sinh trong lớp cũng không dám chống đối anh.
Sau khi bảo mọi người ngồi xuống, theo bản năng, Phó Duẫn Thừa chuyển ánh mắt đầu tiên về phía vị trí có người ngồi quen thuộc ở bên cửa sổ kia.
Thoạt nhìn thì Lâm Nhụy đang uể oải ỉu xìu nằm nghiêng trên bàn giống như một con thú nhỏ bị đả kích trầm trọng, cả người có loại cảm giác héo úa. Tóc dài màu đen xõa trên vai che khuất nửa khuôn mặt cô và chỉ để lộ ra phần cằm tinh xảo trắng nõn, nhìn sơ qua dị thường trầm mặc.
Phó Duẫn Thừa hơi nhíu mày không dễ phát hiện.
Bắt đầu dạy học, một tiết trôi qua thực nhanh, ngoại trừ nội dung bài giảng ra thì mọi chuyện không hề có gì khác biệt với những tiết dạy trước.
Nhưng Phó Duẫn Thừa lại cảm thấy hình như tiết học hôm nay có chút gian nan, anh cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Rốt cuộc là cái gì a?
À đúng rồi, lớp học hôm nay đã không còn giọng điệu thanh thúy êm tai kia trả lời câu hỏi, đã không còn khuôn mặt nhỏ với tinh thần sáng láng, đã không còn một cô gái vẫn hay mỉm cười tích cực trả lời câu hỏi của anh.
Hình như không khí lớp học cũng bắt đầu trở nên cứng đờ.
Còn Lâm Nhụy thì cả tiết đều trầm mặc. Cô không hề nói một lời, tầm mắt ngơ ngốc nhìn mặt bàn và chưa từng ngẩng đầu.
Thật vất vả chờ đến khi tan học, Phó Duẫn Thừa thầm thở ra một hơi, anh cầm lấy giáo án chuẩn bị rời đi.
Hai chân thon dài mới vừa bước nửa bước ra khỏi cửa phòng học, đang lúc mọi người đều cho rằng thầy giáo “mặt lạnh” này sẽ nhanh chóng rời đi thì Phó Duẫn Thừa đột nhiên quay trở lại.
Mắt đen giống như tùy ý dừng ở trên người Lâm Nhuỵ đang ngồi ở bên cửa sổ, chỉ nghe thấy anh dùng âm thanh thanh lãnh nói: “Lâm Nhuỵ, em mau đến văn phòng tôi một chút!”
Lâm Nhuỵ sửng sốt. Cô ngẩng đầu để lộ ra cặp mắt sưng đỏ.
Phó Duẫn Thừa nhìn cô, ánh mắt đạm mạc nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
“Dạ.” Lâm Nhuỵ thấp giọng đáp.
Cô là sinh viên đại diện cho môn học lịch sử nên việc Phó Duẫn Thừa tìm cô cũng không làm những sinh viên khác nghĩ nhiều. Hơn nữa, vì đã tan học nên ai nấy cũng đều vội vàng thu thập đồ vật, cũng không ai chú ý hai người này quá nhiều.
Lâm Nhuỵ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cô thu thập lại sách giáo khoa của mình rồi ôm vào trong ngực, giáo sư triết học có giao bài tập nên cô phải nhanh về làm.
Văn phòng lớn không có ai, đây cũng coi như là phòng nghỉ của các giáo sư. Văn phòng của Phó Duẫn Thừa ở lầu hai. Lâm Nhụy bước ra khỏi phòng học rồi đi theo phía sau Phó Duẫn Thừa, hai người một trước một sau bước đi ở trên hành lang.
Nhìn từ phía sau thì thấy thân hình của Phó Duẫn Thừa thập phần cao lớn, bả vai dày rộng để lộ ra một loại năng lượng làm người ta an tâm dựa vào.
Mỗi một bước đi của anh hình như đều được nghiêm cẩn tính toán tốt, không dài không ngắn mà trầm ổn hữu lực.
Phó Duẫn Thừa bước đi không nhanh để Lâm Nhuỵ có thể đuổi kịp theo bước chân của mình.
Tới văn phòng, chỉ thấy Phó Duẫn Thừa thuận tay đặt giáo án lên trên bàn xong liền không coi ai ra gì mà ngồi vào ghế bật máy tính lên và bắt đầu làm việc.
Trên màn hình máy tính đang biểu hiện xu thế cổ phiếu, Lâm Nhuỵ xem không hiểu nên cảm thấy buồn tẻ nhưng Phó Duẫn Thừa lại nhìn chằm chằm nhập thần.
Điều này khiến Lâm Nhuỵ cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong văn phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng ngón tay gPhó Duẫn Thừa ở trên bàn phím đánh ra thanh âm, Lâm Nhuỵ nhẫn nại lại đợi một lát.
Rốt cuộc, cô nhịn không được, mở miệng: “Phó giáo sư, thầy có chuyện gì sao?”
Phó Duẫn Thừa ngơ ngẩn, lúc này mới nhớ ra trong văn phòng còn có Lâm Nhuỵ.
Hình như là sau khi tan học, anh kêu cô tới đây.
Phó Duẫn Thừa ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhuỵ, muốn nói lại thôi.
Lâm Nhuỵ càng cảm thấy không thể hiểu được. Cả ngày hôm nay của cô đều thực xúi quẩy, bị Trương Lục làm hại thanh danh thành như rác, cô còn đang suy nghĩ biện pháp nên trả thù như thế nào. Nếu trước ngày hôm nay mà Phó Duẫn Thừa đơn độc tìm cô thì cô nhất định sẽ thực vui vẻ, nhưng hiện tại thì cô thật sự không có tâm tình.
Bị xem thường và châm chọc mỉa mai suốt một ngày, cô lại không phải thần tiên, sao có thể không dao động chút nào a. Khoảng giữa trưa, cô thậm chí còn trốn ở trong WC và thầm khóc lớn một hồi, vừa khóc vừa mắng kẻ ti tiện Trương Lục kia.
Chỉ khi thật sự hãm sâu vào lốc xoáy dư luận thì mới biết được sau mỗi lời đồn đãi vớ vẩn, mỗi một ánh mắt và lời nói của người khác đều sẽ mang đến cho người ta sự thương tổn vô hình lớn cỡ nào.
“Giáo sư? Nếu không có việc gì muốn nói thì em xin phép về trước.”
Lâm Nhuỵ bình tĩnh mở miệng.
Cô hiện tại chỉ muốn về nhà rồi ngủ một giấc, ngày mai, sau khi tinh thần tốt hơn thì mới có thể trả thù.
Cô muốn nói cho từng người biết rằng Lâm Nhuỵ cô không phải là người dễ dàng bị đánh gục như vậy a!
Phó Duẫn Thừa không ngu ngốc, kỳ thật, anh đã đoán được toàn bộ câu chuyện từ vài câu nói của mấy nam sinh kia, chỉ sợ là cô gái trước mặt này cùng với một nam sinh tên Trương Lục từng hẹn hò với nhau và đã từng xảy ra quan hệ nhưng sau khi chia tay thì nam sinh kia lại đem chi tiết chuyện làm tình kể cho mọi người, có thể tưởng tượng ra Lâm Nhụy sắp sửa phải đối mặt với rất nhiều đồn đãi vớ vẩn.
Phó Duẫn Thừa vẫn luôn giữ mình trong sạch, thân mình xử nam của anh cũng mất vào đêm tân hôn với vợ. Anh không hề thích những hành vi đồi bại trước hôn nhân. Đối với mấy chuyện này, anh vốn dĩ sẽ không lo chuyện bao đồng nhưng...
Chỉ là khi nghe thấy mấy cậu nam sinh kia bàn kế hoạch linh tinh đó cộng thêm những lời nói dơ bẩn đáng khinh kia, trong đầu anh đột nhiên liền hiện ra gương mặt thanh thuần điềm mỹ của Lâm Nhụy.
Khuôn mặt kia thật sự không giống như bộ dáng phóng đãng mà đám nam sinh đó nói, huống chi ấn tượng của anh đối với Lâm Nhuỵ cũng không tệ lắm.
Cô thích học tập và ngoan ngoãn nghiêm túc.
Anh thật sự không thể trơ mắt nhìn cô bị những người đó làm hại a!
Cũng bởi vì vậy nên sau khi tan học, ma xui quỷ khiến, anh kêu Lâm Nhuỵ đi.
Nhưng khi kêu tới đây rồi, anh lại nên làm gì tiếp theo a?
Anh không thể nói ra kế hoạch đã nghe được từ những nam sinh đó và những ngôn ngữ ô uế mà bọn họ nói, sau đó bảo cô đề phòng.
Chỉ với thân phận của hai người, anh là giáo sư và cô là sinh viên thì nếu nói cho cô rằng anh đã biết chuyện này thì cô gái trước mặt làm sao đối mặt với anh được?
Phó Duẫn Thừa có chút đau đầu.
Mày nhíu nửa ngày, anh mới gian nan mở miệng.
“Đêm nay, em đừng về có được không?”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Muahaha >< Phó ca >