Truyện chỉ được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
"Đã giải độc rồi à?"
Linh Quỳnh không ngờ tới Lầu Tinh Lạc đi ra nhanh như vậy.
Cô còn tưởng rằng phải có cái chu kỳ bảy bảy bốn mươi chín ngày cái gì đó nữa chứ.
Dù sao trên TV cũng diễn như thế đấy.
"Ừm." Lầu Tinh Lạc đưa bình sứ trong tay ra.
Linh Quỳnh đưa tay ra lấy, Lầu Tinh Lạc cũng để cô cầm tùy ý.
"Kim phong ngọc lộ......" Cái tên này làm Linh Quỳnh cũng không biết nói cái gì cho phải, đem bình sứ trả lại cho Lầu Tinh Lạc "Ngươi uống chưa?"
Lầu Tinh Lạc lắc đầu, nói: "Rời khỏi nơi này trước."
Linh Quỳnh nghĩ nghĩ "Cũng được."
Nhưng mà......
Bây giờ bọn họ có chút phiền phức.
Yến Vi Sơn đã canh chừng ở con đường nhất định phải đi qua khi xuống núi.
Bây giờ mà xuống núi, nhất định phải đối đầu với Yến Vi Sơn.
Chuyện đấy cũng chẳng hay ho gì.
......
Yến Vi Sơn canh giữ trên đường xuống núi, chờ mãi đến khi trời tối cũng không thấy ai xuất hiện.
Đệ tử Tầm Điệp sơn tới xử lý nốt những yêu thú kia, và thống kê lại toàn bộ những đệ tử mất tích.
Yến Vi Sơn thông báo cho những đệ tử Thiên Thanh tông gần đó tới.
Dù sao chuyện này cũng dính đến Trấn Yêu Tháp, còn có Nguyệt Tiêm Khôi cũng ở đây.
Người của Thiên Thanh tông đều chạy tới rồi nhưng lại không thấy bóng dáng Linh Quỳnh đâu.
Thẳng đến khi Yến Vi Sơn thấy Mạnh Tân nói chuyện cùng vài đệ tử, lúc này mới cảm thấy không thích hợp.
Yến Vi Sơn gọi một đệ tử Tầm Điệp sơn lại "Nguyệt Tiêm Khôi còn ở đây không?"
Đệ tử kia có chút sợ "Không...... Không có, đi từ lâu lắm rồi."
Yến Vi Sơn: "......"
Đi từ lâu rồi?
Đi trên con đường nào?
Đệ tử Tầm Điệp sơn đã thấy Linh Quỳnh và Lầu Tinh Lạc đi sang phía bên này để xuống núi.
Khả năng duy nhất mà Yến Vi Sơn đứng chờ mãi ở đây mà không thấy là bọn họ đã đi đường khác rồi.
......
Linh Quỳnh đã hỏi Điệp cô nương, có con đường nhỏ nào có thể xuống núi mà tránh được Yến Vi Sơn không.
Sau khi xuống núi gặp được bọn người Giáng Canh, Linh Quỳnh vội vàng chạy trốn.
Giáng Canh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Linh Quỳnh chạy vội vàng như vậy, chắc chắn là đã gây chuyện.
Quả nhiên không thể để cô lên núi một mình.
Có chuyện rồi này!!
Mấu chốt là hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!!
Ngươi nói xem có tức hay không!!
Hắn còn chưa kịp hỏi Linh Quỳnh đã xảy ra chuyện gi, xe ngựa đột nhiên bị chặn đứng.
"Sư huynh, là Vi Sơn Tiên Tôn của Thiên Thanh tông."
Giáng Canh: "......"
Linh Quỳnh đặt hai tay trước người, tư thế ngồi nhu thuận, vô tội nhìn Giáng Canh mỉm cười.
Giáng Canh: "......"
Diễn!
Người diễn tiếp đi!
Nếu cái người này không phải là tổ tông, sớm đã......
Linh Quỳnh vén rèm lên nhìn ra mặt ngoài, Yến Vi Sơn đứng chắp tay giữa đường lớn, y phục trắng tinh phiêu diêu trong gió.
Trong tay Yến Vi Sơn không biết từ lúc nào đã có thêm một thanh kiếm, chỉ thẳng vào Linh Quỳnh, "Nguyệt Tiêm Khôi, hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát."
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, nhân vật chính bị tác giả vứt bỏ này, hình như...... Có chút bệnh.
Đầu óc không tốt lắm.
Lần trước cô có thể trốn, lần này nếu cô muốn chạy nữa chắc chắn cũng có thể!!
...... Lại suy nghĩ một chút, người ta bị mẹ ruột bỏ rơi, cũng rất thảm.
Hiểu, hiểu mà.
Tiểu khả ái thân thiện như ba ba hiếm lắm đó nha.
Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, khóe môi giương lên đường cong xinh đẹp, nhảy từ trên xe ngựa xuống.
"Ngươi đừng hung dữ như thế, bình tĩnh một chút." Cô đột "Ngươi muốn biết làm sao để cứu nữ...... Đồ đệ không?"
Con ngươi Yến Vi Sơn hơi co lại, "Ngươi nói cái gì?"
Linh Quỳnh lặp lại một lần "Ta nói, ngươi muốn cứu đồ đệ của ngươi không?"
"Ngươi biết...... Không có khả năng!" Ánh mắt đầy sát khí của Yến Vi Sơn quét về phía nàng, "Linh hồn Tiểu Từ đã tan biến, căn bản không có khả năng...... Ngươi đừng có ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ!"
Hắn đã làm mọi cách, nhưng đều không tìm lại được linh hồn của nàng.
Nàng ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Căn bản sẽ không thể hồi sinh.
Linh Quỳnh chắp hai tay sau lưng, đạp đá vụn đi qua đi lại, "Nhưng mà ngươi đừng quên , lúc nàng ta chết, ta cũng ở đó."
Yến Vi Sơn: "......"
Yến Vi Sơn đột nhiên cất cao giọng "Ngươi đã làm gì!"
Người chết còn có linh hồn, nhưng vì sao linh hồn Tiểu Từ cũng không còn?
Nếu như lúc đó có người làm gì đó, vậy thì có thể giải thích được .
Lúc đó cô gái này cũng ở đó, chuyện Tiểu Từ chết chắc chắn có quan hệ với người này, cô ta chắc chắn đã làm gì đó.
Linh Quỳnh dừng bước chân lại, cười tỏa nắng "Chúng ta làm một cuộc trao đổi, ta có thể nói cho ngươi cách để cứu đồ đệ của ngươi."
Yến Vi Sơn: "Linh hồn của Tiểu Từ có trong tay ngươi hay không?"
Linh Quỳnh: "Đương nhiên không có, ta giữ linh hồn nàng ấy làm gì."
Yến Vi Sơn: "Vậy sao ngươi cứu được?"
"Tự nhiên có cách của ta. Dựa theo tuổi tác mà tính, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng tổ tông." Linh Quỳnh tự tin " Thời đại ta sống cũng không bị thiếu thốn linh khí, càng không có nhiều thứ bị thất truyền như bây giờ."
Tim Yến Vi Sơn đập hơi nhanh lên.
Hắn không thể không thừa nhận, nàng nói rất có lý.
Trong thời đại này, rất nhiều thứ đều đã thất truyền...... Mà Nguyệt Thị, từ trước đến nay luôn có rất nhiều thủ đoạn thần bí khó lường.
Đáng tiếc những thứ kia cũng bị chôn giấu tiến trong dòng lũ thời gian sau khi Nguyệt thị sụp đổ.
Cô chắc chắn biết rất nhiều thứ.
Như là những cái bí pháp thất truyền, cấm thuật.
Yến Vi Sơn: "Dựa vào cái gì mà ta phải tin lời ngươi nói?"
Linh Quỳnh giang hai tay ra, "Người muốn cứu đồ đệ cũng không phải ta, cái này là quyết định của chính ngươi, đến cùng là có muốn cứu đồ đệ yêu dấu hay không."
Yến Vi Sơn: "......"
Yến Vi Sơn không lên tiếng, không biết là đang suy nghĩ lời cô nói có bao nhiêu phần là thật, hay là muốn tóm cô lại thẩm vấn.
Linh Quỳnh chờ giây lát, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: "Vi Sơn Tiên Tôn có muốn bàn bạc thêm với ta về cuộc giao dịch này không?"
Yến Vi Sơn nắm chặt thanh kiếm trong tay.
"Tại sao cô muốn muốn làm giao dịch này với ta?"
"Ta không muốn đánh nhau với ngươi, còn ngươi muốn cứu đồ đệ, đây không phải một mũi tên trúng hai đích sao?"
Yến Vi Sơn giãy dụa trong lòng một phen, cuối cùng vẫn cảm thấy đồ đệ quan trọng hơn.
"Cứu như thế nào?"
......
Giáng Canh không có chỗ nói chuyện, chỉ nghe lấy Linh Quỳnh lốp bốp nói một đống thứ.
Giáng Canh nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Thật có thể hồi sinh?
Tiểu tổ tông không phải là chuyên gia chém gió hay gì?
Cuối cùng dưới tầm mắt khiếp dợ của Giáng Canh, Linh Quỳnh mang theo cái túi thêu hoa văn tinh xảo, hoàn hảo không chút tổn nào trở lại xe ngựa.
"Tiểu tổ tông, ngài mới vừa nói sự thật sao?"
Cô thật sự biết cách cứu đồ đệ Yến Vi Sơn sao?
Chuyện này sao có thể?
Đầu thai chuyển thế hắn còn tin.
Nhưng những gì cô nói là hồi sinh, cũng không phải là đầu thai chuyển thế.
Lầu Tinh Lạc cũng nhìn cô với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cô vừa rồi ở bên ngoài nói nhiều như thế, Yến Vi sơn rõ ràng đã tin lời cô nói.
Yến Vi Sơn không chỉ không động thủ với cô, còn bị cô lừa đến xoay tròn .
"Đương nhiên là lừa hắn." Linh Quỳnh vui rạo rực mở túi ra, lấy mấy viên linh tệ từ trong túi ra.
Nam chính thật có tiền, quả nhiên lừa gạt nam chính là lựa chọn chính xác.
Giáng Canh nuốt một ngụm nước bọt: "Tiểu tổ tông...... Người lừa hắn?"
"Nếu không thì sao? Chờ hắn gϊếŧ ta sao?" Linh Quỳnh vô tội hỏi lại "Ta đây là dựa vào trí tuệ giải quyết vấn đề." Còn kiếm lời một chút, có gì không tốt!
"Chờ khi hắn biết rõ mọi chuyện, cái kia......"
Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái "Nào có nhanh như vậy, hắn trước tiên tìm đủ những thứ đồ vật ta nói rồi tính sau."
Nàng cảm thấy vừa rồi mình bịa chuyện rất hoàn mỹ.
Trên TV cũng diễn như thế!
Giáng Canh: "......"
Lầu Tinh Lạc: "Cuối cùng hắn kiểu gì cũng sẽ phát hiện ngươi đang gạt hắn."
Đến lúc đó phải làm sao?
"Đến lúc đó lại nói thôi." Binh đến tướng ngăn thôi.
Những thứ cô nói, muốn tìm được còn khó hơn lên trời.
Coi như Yến Vi Sơn thật sự tìm được hết , hắn còn phải tạo ra một cái thân thể, cuối cùng nói không chừng còn cần hiến tế cái gì đó.
Cái quá trình hồi sinh này mà muốn làm xong, không mất trăm năm cũng phải mười năm.
Khi đó cô đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, tiêu dao khoái hoạt rời đi.
Yến Vi Sơn biết tìm ai tính sổ chứ?
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~