Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ
~~~
Vào đêm.
Rắn đen không biết lang thang từ đâu trở về, trườn vào qua cửa sổ.
Mới vừa vào đã bị người ta bóp chặt cổ.
"......"
"Ngươi có bệnh hả!"
Rắn đen mắng to, ân cần thăm hỏi toàn thân hắn, lại thăm hỏi mười tám đời tổ tông Lâu Tinh Lạc.
Lầu Tinh Lạc chờ nó phun tào xong, lúc này mới lên tiếng: "Thăm dò được cái gì rồi."
Rắn đen trợn trừng mắt một cái, khuất phục trước khí thế của hắn, bất đắc dĩ nói: "Thiên Thanh tông bên kia muốn bắt ma đầu, còn nói nếu ai có thể bắt được sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Còn về phần Nhạc Lộc sơn trang... Mọi người đều đã chạy sạch, không bắt được ai."
Rắn đen đảo mắt một vòng: "Nếu không thì ngươi bán đứng nàng ta đi, khoảng cách đến Tầm Điệp sơn cũng còn không xa, một mình ngươi cũng có thể chống được đến đó."
Lầu tinh lạc: "Tại sao ta phải làm vậy?"
Rắn đen: "Ngươi chính là một tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ, đạo đức giả, làm vậy ngươi mới có lợi ích nhiều nhất, vì sao không làm?"
Lầu Tinh Lạc không tiếp lời, ném rắn đen ra ngoài cửa sổ.
Rắn đen: "......"
Ha ha! Bị ta nói trúng rồi đúng không!
Cẩu nam nhân thẹn quá hoá giận!!
Lầu Tinh Lạc dựa vào cửa sổ, vuốt vuốt cây trâm ngọc trong tay.
Cây trâm ngọc này là vật rất bình thường, căn bản không thể so được với cái cũ của hắn.
Lầu Tinh Lạc lấy cây trâm của mình ra, tay vừa định đeo lên lại hạ xuống.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn đeo cái Linh Quỳnh tặng kia.
Lầu Tinh Lạc tắt đèn, mặc quần áo rồi nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
......
Hôm sau.
Rắn đen không biết chuồn vào từ lúc nào, đu trên rèm cửa, tựa như một sợi dây, làm hắn bất ngờ nhìn thấy có chút hoảng sợ.
Lầu Tinh Lạc không nhìn nó mà rời giường, sau khi ngủ một đêm, quần áo lại không nhăn chút nào.
"Ngươi ngủ như thế có mệt không?" Rắn đen quơ thân thể của mình đu qua dây, "Cứng như gỗ."
Lầu Tinh Lạc không có để ý tới nó, sửa soạn xong liền đi ra ngoài.
Rắn đen: "......"
......
Tầm Điệp sơn cách Thất Tinh thành không xa, chỉ cần đi 2 ngày đường, liền sẽ gần đến được Tầm Điệp sơn.
Nơi gần Tầm Điệp sơn, có thể thấy được bướm bay khắp nơi, màu sắc tiên diễm, giống loài đa dạng.
Khi có thứ gì di chuyển, những con bướm này sẽ bay theo và bu lại xung quanh thứ đó.
Linh Quỳnh ghé vào cửa sổ xe ngựa, đưa tay chơi đùa những con bướm kia.
"Tổ tông, ngài nên cẩn thận chút, những con bướm này có thể có độc."
Linh Quỳnh lập tức thu hồi tay lại, thuận tay lau lau vào tay áo Lầu Tinh Lạc bên cạnh.
Lầu Tinh Lạc: "......"
"Phía trước đã là Tầm Điệp sơn, xe ngựa không đi được." Giáng Canh ra hiệu xe ngựa dừng lại, "Tiểu tổ tông, chúng ta chỉ có thể hộ tống Lâu công tử đến đây."
"A."
Lầu tinh lạc xuống xe, vừa định tạm biệt, Linh Quỳnh cũng từ trong xe đi ra, đưa tay ra về phía hắn.
Lầu Tinh Lạc theo bản năng tiếp lấy, đỡ nàng xuống xe.
Làm xong những thứ này Lầu Tinh Lạc mới phản ứng lại, hắn đang làm gì thế?
Tại sao lại dìu nàng?
Linh Quỳnh nhìn Giáng Canh nói: "Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi cùng hắn."
Giáng Canh: "!!!"
Giáng Canh kéo Linh Quỳnh sang bên cạnh, "Tiểu tổ tông, ngài không sao đó chứ? Người của Tầm Điệp sơn đi đến Thiên Thanh tông đã gặp qua ngài, ngài đây không phải tự chui đầu vào lưới sao?"
Điên rồi sao?
Đưa đến đây đã là cạn tình cạn nghĩa!
Linh Quỳnh lấy ra một tấm mặt nạ: "Như này không phải được rồi sao."
"......"
Ha ha, ngài thật là cơ trí.
Giáng Canh nói gì cũng vô dụng, Linh Quỳnh muốn lên núi cùng Lầu Tinh Lạc, Giáng Canh tức giận đến muốn nổ tung tại chỗ.
"Ta phải đi cùng ngài."
Linh Quỳnh vô tình nhắc nhở: "Gương mặt này của ngươi hình như được rất nhiều người biết đến phải không?"
Khả năng nàng bị nhận ra nhỏ hơn nhiều so với Giáng Canh.
"......"
......
Cuối cùng chỉ có Linh Quỳnh và Lầu Tinh Lạc lên núi, cùng với một con rắn.
Lầu Tinh Lạc nhìn một chút về phía dưới, bọn người Giáng Canh rất nhanh đã bị bỏ lại.
"Nguyệt cô nương kỳ thực không cần cùng ta lên núi."
Linh Quỳnh nháy mắt, cất giọng mềm nhũn: "Vậy ta có cũng không thể để ngươi đi một mình nha, lỡ như có người bắt nạt ngươi thì làm sao bây giờ?"
"......"
Tầm Điệp sơn không cao lắm, nhưng đường rất khó đi, không có xây cầu thang đá như những môn phái khác, chính là kiểu đường núi rất hoang dã.
Linh Quỳnh vừa đi vừa lắc đầu.
Rốt cuộc Tầm Điệp sơn này nghèo đến cỡ nào!!
Ngay cả một con đường cũng không sửa!
"Dừng lại!"
Đất bằng kêu một tiếng đùng nổ tung, Linh Quỳnh và Lầu Tinh Lạc đồng thời dừng lại.
Có một nữ tử áo lam đứng trên một tảng đá, đang cảnh giác nhìn bọn họ.
Linh Quỳnh ngửa đầu nhìn đối phương, đây không phải Điệp cô nương kia sao?
Nữ tử áo lam đảo mắt qua Linh Quỳnh, không quá để ý.
Linh Quỳnh: "......" Không biết ba ba à?
Nàng mặc dù đồng ý với Giáng Canh sẽ đeo mặt nạ, nhưng nữ tử này xuất hiện đột ngột, nàng còn chưa kịp đeo lên.
Vậy mà nàng ta hình như không biết mình.
Mới mấy ngày không gặp, đã không nhớ mình nữa sao?
Nữ tử áo lam: "Các ngươi là ai? Lên núi làm gì?"
Lầu Tinh Lạc khẽ gật đầu, nói chuyện lễ phép, "Tại hạ thân trúng kịch độc, tới để cầu thuốc giải."
"Trúng độc?" Nữ tử áo lam dò xét bọn họ vài lần, nói: "Gần đây trên núi có việc, không thể đãi khách, các ngươi đợi ít ngày nữa hãy quay lại."
Linh Quỳnh: "Qua ít ngày nữa vậy không phải chết rồi sao."
Nữ tử áo lam hừ nhẹ một tiếng: "Tầm Điệp sơn cũng không phải Thần Y cốc trị bệnh cứu người, nếu các ngươi có việc gấp, có thể đến Thần Y cốc."
Lầu Tinh Lạc: "Cô nương không thể sắp xếp chút thời gian sao?"
Nữ tử áo lam không nhịn được, đuổi người: "Các ngươi mau mau xuống núi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa."
Lầu Tinh Lạc hơi nhăn mày, nhưng cũng không dây dưa nhiều "Nếu đã như thế, vậy làm phiền...... Nguyệt cô nương!"
......
Trời xanh mây trắng, hoa thơm bướm lượn khắp nơi.
Lầu Tinh Lạc nhìn nữ tử áo lam nằm dưới đất, lại nhìn tiểu cô nương ngồi trên tảng đá xoa xoa tay một chút.
Nàng vừa rồi một dấu hiệu động thủ cũng không có......
Hơn nữa tốc độ còn quá nhanh.
Hắn vừa đi lên đã kết thúc, chỉ thấy nàng an tĩnh đứng ở đằng kia, ngoan ngoãn dịu dàng đứng nhìn hắn, giống như chưa hề động tay vào.
"Vì sao lại gϊếŧ nàng ta?" Lầu Tinh Lạc hoàn toàn không hiểu.
Chỉ bởi vì nàng ta không để bọn họ đi lên sao?
Tác phong...cũng quá ma đầu rồi?
"Ta không gϊếŧ, nàng ta còn sống đây này." Linh Quỳnh đạp nữ tử áo lam kia một cước, "Người này không phải còn thở phì phò sao?"
Lầu Tinh Lạc: "......"
Linh Quỳnh nghiêng đầu "Lại nói nàng ta cũng không phải là người nha."
Lầu Tinh Lạc nhìn lại về phía nữ tử áo lam, có thể do bị thương, sau lưng lộ ra một khúc đuôi, yêu khí cũng dần dần lộ ra ngoài.
Yêu thú?
Tầm Điệp sơn đệ tử chắc chắn là con người, tại sao có thể có yêu thú ở đây?
"Nguyệt cô nương làm sao biết nàng ta không phải là người?"
"Ta đã thấy chủ nhân gương mặt này." Linh Quỳnh lấy ra một cây quạt phe phẩy "Nàng ta không giống."
Vị Điệp cô nương kia trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ mị hoặc, đó là loại khí chất toát ra từ xương cốt.
Nữ tử áo lam này so với người kia còn kém xa.
Hơn nữa nàng đã rút thẻ, muốn giải độc chắc chắn phải đến nơi này.
Nữ tử này không để bọn họ đi lên, với trong game muốn qua ải phải đánh quái khác nhau chỗ nào?
Không đánh làm gì? Giữ lại nói chuyện phiếm sao?
"Chỉ bằng chuyện này ngươi đã động thủ?"
Linh Quỳnh nháy mắt "Nàng ta đã giả mạo người khác, không phải là do trong lòng có quỷ sao?"
"......"
Hình như cũng có chút đạo lý.
Lầu Tinh Lạc nhìn nữ tử áo lam lộ đuôi nằm dưới đất "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Hắn chỉ là muốn một chút thuốc giải.
Không nghĩ tới vừa lên đã náo ra một màn như thế.
Linh Quỳnh lắc lắc cây quạt "Hỏi nàng ta một chút tình hình trên núi đi, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng."
——— Tiểu kịch trường———
Lầu Tinh Lạc : Ta chỉ muốn thuốc giải mà thôi.
Tiểu tiên nữ: Chỉ cần bỏ phiếu, những chuyện còn lại đều có khả năng!
***
Hello các nàng.
Hôm nay chúng ta cùng chào đón một bạn editor mới nè.
Bạn này dễ thương, dễ mến lắm nha.
Chặng đường edit từ giờ đến cuối truyện sẽ có hai người, chắc sẽ không ra chương muộn nữa đâu.
Các nàng hãy ủng hộ bọn ta nha.
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~
Yêu các nàng nhiều lắm ('▽'ʃ♡ƪ).