Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Lầu Tinh Lạc lấy một nhánh cây chống đỡ thân thể, đi về hướng phát ra âm thanh.
Ánh lửa dần dần bị hắn để lại sau lưng, bóng tối tràn ngập bốn phía.
Trong rừng gió thổi tới se se lạnh, mang theo hương cỏ mục quấn lấy người hắn.
Khiến hơi ấm trên người hắn, dần dần bị tước đoạt.
Lầu Tinh Lạc vừa đi không bao xa, đã thấy trong bụi cỏ phía trước, mơ hồ có một người.
Mà đối diện cô......
"Dừng lại!"
Trong nháy mắt Lầu Tinh Lạc hét lên, người bên kia đứng đơ ra, rắn đen mở to cái miệng rộng đẫm máu nhào về phía cô gái.
Từ 'Dừng lại' kia của Lầu Tinh Lạc là nói với rắn đen.
Rắn đen không biết là bị kinh sợ, hay là nguyên nhân nào khác, nó vội giảm tốc độ, nghiêng khỏi quỹ đạo ban đầu, đâm vào thân cây bên cạnh.
Rầm rầm ——
Quả dại trên cây rụng gần hết vào những bụi cỏ gần đó.
Đầu rắn đen đâm sầm vào cây, có chút choáng váng, lung lay thân thể ngã xuống.
Động tác của rắn đen rất nhanh, mà bởi vì sự công kích đó, người kia cũng theo phản xạ tự nhiên vung một nắm đấm về phía nó.
Cú đấm nhìn qua chẳng có uy lực gì, cũng không sai biệt lắm với chuyện đập con muỗi.
Rắn đen thậm chí cũng lười né.
Thế là trong tầm mắt khinh miệt của rắn đen, cô gái nhân loại nhỏ nhắn xinh xắn đập một cái tát làm nó dính vào mặt đất.
Rắn đen: "......"
Rắn đen: "???"
Đầu nó bị nện xuống đất tạo ra một cái hố sâu, trước mắt tất cả đều là ngôi sao nhỏ xoay tròn.
"Ta đã nói mi dừng lại." Linh Quỳnh nắm cổ tay mình, lắc lắc trong không khí, cất tiếng nói nhẹ nhàng mềm mềm, "Tại sao mi không nghe theo lời ta nói a?"
Rắn đen: "......"
Lầu Tinh Lạc: "......"
Linh Quỳnh nói xong, nghiêng đầu nhìn sang phía Lâu Tinh Lạc.
Thiếu niên đứng trong bụi cỏ, ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối mỏng manh phác họa lên thân hình gầy gò, đơn bạc của thiếu niên.
"Ngươi đã tỉnh." Con mắt Linh Quỳnh hơi phát sáng.
Phía sau rắn đen lồm cồm bò dậy, Linh Quỳnh nhìn cũng chưa từng nhìn, một cước giẫm nó trở về, lời nói ngoài miệng lại mềm mềm nhu nhu, "Ta còn tưởng rằng trong thời gian ngắn ngươi sẽ không tỉnh lại được. A, ngươi đừng sợ, ta là người tốt."
Lầu Tinh Lạc: "......"
Nếu cô không đạp cơ thể khổng lồ của con rắn này ta sẽ tin đấy.
"Không nên thương tổn nó!" Lần này là nói với Linh Quỳnh "Nó là của ta."
Linh Quỳnh cúi đầu nhìn rắn đen trên đất, lại ngẩng đầu, nháy mắt hỏi: "Ngươi?"
Lầu tinh lạc gật đầu, "Là khế ước thú của ta."
Ánh mắt Linh Quỳnh dạo qua dạo lại giữa rắn đen và Lầu Tinh Lạc, cuối cùng chậm rãi dời chân đi.
Một giây sau lại giẫm trở về.
Đầu rắn đen lại lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, suýt chút nữa thổ huyết.
Đừng nhìn nàng giống như không có chút sức mạnh gì, chỉ có rắn đen biết mình bị đè đến mức hoàn toàn không thể động đậy.
"Thật là của ngươi?"
Con rắn này nhìn rất hoang dã, không giống mấy bé nuôi trong nhà a.
Giáng Canh bách khoa toàn thư không ở đây, cô cũng không biết khế ước thú khác thú hoang dại ở chỗ nào.
Cuối cùng nhận được đáp án xác định của Lầu Tinh Lạc, Linh Quỳnh lúc này mới hoàn toàn dời chân đi.
"Vốn còn muốn nấu bát canh rắn bồi bổ cho ngươi."
Linh Quỳnh rất thất vọng nhìn rắn đen bằng một mắt.
Biểu cảm kia giống như nói ' Canh rắn tới tay rồi mà còn tuột mất '.
Lầu Tinh Lạc: "......"
Rắn đen: "......"
Không cần bày ra bộ mặt đó đâu!
......
Mặc Xà đem thân thể cao lớn biến nhỏ về bộ dạng lớn chừng ngón cái, quấn ở trên ngón tay Lầu Tinh Lạc, vừa ai oán vừa phẫn nộ trừng Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh cảm thấy khi rắn đen thu nhỏ lại đáng yêu lạ thường, không tính toán với nó "Con này bắt được ở đâu thế? Còn nữa không?"
Loại phó bản này, sao có thể không có một con sủng vật!
Sủng vật đó chính là tiêu chuẩn thấp nhất của người chơi!
Nhất định phải có!
Phải bắt về!
Lầu Tinh Lạc: "......"
Rắn đen: "......"
Tưởng nó là cá chạch, tùy tiện bắt được trên đường cái sao?
Lầu Tinh Lạc mơ hồ trả lời một câu: "Là trong lúc vô tình ta bắt được."
"...... A." Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, không hỏi tiếp, xoa xoa trên dưới cánh tay "Đi về trước đi, chỗ này lạnh lắm."
"Ngươi là ai?" Lầu Tinh Lạc bất động, trong giọng nói lộ ra chút đề phòng.
Một cô nương lạ lẫm, có thể đánh rắn đen đến không có cơ hội phản kháng, ngoài miệng còn nói mình là người tốt.
Kiểu này bảo ai tin cho nổi?
"Ta?" Linh Quỳnh vô tội chớp mắt, "Đi ngang qua nha."
Lầu Tinh Lạc: "Ngươi không phải tới gϊếŧ ta?"
"Ta gϊếŧ ngươi làm gì." Ngươi mà treo thì ván này của ta không phải chưa chơi đã thua sao, ta dám gϊếŧ ngươi à?
Gan ta không lớn thế đâu.
"......"
Người đối diện nhìn qua ngọt ngào vô hại, tuổi tác cũng không lớn, đúng là không giống.......
Linh Quỳnh thấy Lâu Tinh Lạc vẫn nghi ngờ mình, hừ nhẹ một tiếng, có chút tức giận, "Không phải, ta tốt bụng cứu ngươi, bây giờ người quay lại nghi ngờ ta?"
Lầu Tinh Lạc trầm mặc mấy giây, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, ta chỉ là muốn xác nhận một chút."
Linh Quỳnh bĩu môi, không có tính toán, "Tính toán, không cần chấp nhặt mấy chuyện vặt vãnh vói bệnh nhân như ngươi."
Ba ba chính là độ lượng như vậy!
......
Hai người đi trở về, chân Lâu Tinh Lạc bị thương, đi rất chậm.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng tiểu cô nương trước mặt suy tư, cái chỗ dã ngoại hoang vu, một cô gái nhà lành vì sao lại ở đây?
Vẫn rất khả nghi.
Cô gái trước mặt đột nhiên dừng lại, quay đầu đi về, đỡ lấy cánh tay hắn, "Quên ngươi bị thương, ta đỡ ngươi đi."
Lầu Tinh Lạc cố nén vẻ mặt nghi ngờ, có chút kháng cự, "Ta có thể tự mình đi, không làm phiền cô nương."
Tiểu cô nương cười tủm tỉm nói: "Không làm phiền không làm phiền, đi thôi."
"......"
Lầu Tinh Lạc khách khí cũng vô dụng, bị Linh Quỳnh 'Đỡ' tôi lại chồng bên cạnh.
"Là cô nương đưa ta đến nơi này?" Lầu Tinh Lạc nhìn thấy cành khô mình từng dùng ở bên cạnh.
Hắn nhớ kỹ trước khi mình mất đi ý thức, không phải ở cái chỗ này.
Khả năng duy nhất chính là cô mang mình tới tới nơi này.
"Đúng a." Linh Quỳnh thuận tay quay quay xiên thịt nướng.
"Cô nương nhìn thấy ta ở chỗ nào?"
Linh Quỳnh tùy tiện chỉ cái một hướng, "Bên kia a."
Lầu Tinh Lạc nhìn theo một chút, bốn phía tất cả đều là rừng rậm, muốn phân biệt phương hướng rất khó khăn......
Linh Quỳnh ngồi vào một bên, nói: "Ngươi rất giống như trúng độc, bất quá ta đã đắp thuốc cho ngươi, tạm thời sẽ không sao."
Lầu Tinh Lạc nhìn qua cái chân được băng bó một chút, có cảm giác, nhưng cũng không khó chịu, đôi môi tái nhợt hơi động "Đa tạ cô nương."
"Không cần khách khí." Linh Quỳnh lại hỏi: "Ngươi đói không?"
Lầu Tinh Lạc: "...... Có."
Hắn vừa rồi tỉnh lại cũng cảm giác hơi đói bụng, lúc này bị mùi thịt vây quanh, càng thấy đói.
Linh Quỳnh ở lấy ra môt cây dao sắc nhỏ trên người, sau khi lau sạch sẽ bắt đầu cắt thịt nướng.
Trên con dao có khảm nạm cái gì đó, phản quang trong lửa.
Lầu Tinh Lạc nhìn chằm chằm con dao kia trong phút chốc, chậm rãi rũ ánh mắt xuống.
Linh Quỳnh đem thịt chia cho Lầu Tinh Lạc, hắn trước tiên cho con rắn đen ăn trước một chút.
Rắn đen không quá muốn ăn, lắc đầu liên tục.
Lầu Tinh Lạc bóp lấy đầu rắn đen, cưỡng ép cho ăn.
Hắn làm những thứ này rất kín đáo, cộng thêm có tay áo che chắn, Linh Quỳnh cũng không chú ý tới.
Rắn đen liếc Lâu Tinh Lạc thật sâu.
Người sau chỉ bình tĩnh nhìn nó.
"Ngươi không ăn sao?"
"Khá nóng, chúng ta đợi thêm chút rồi ăn."
"Nguội mới không thể ăn." Linh Quỳnh nói: "Nhân lúc còn nóng ăn mới ngon."
Gia vị đều ở trên thân Giáng Canh, nàng không có gia vị, chỉ có thể tìm một chút thứ có hương vị trong rừng.
Nhưng mà nếu để nguội sẽ rất tanh.
"Được."
Ngoài miệng Lâu Tinh Lạc trả lời như vậy, nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích.
Linh Quỳnh nhìn trừng trừng hắn, cũng không nói thêm, tự mình ăn phần mình.
Linh Quỳnh ăn đến gần hết, Lầu Tinh Lạc mới bắt đầu ăn.