Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
"Ngươi nói xem, cái thứ gì có thể làm cho một người đang sống khỏe mạnh sờ sờ ra thành cái dạng người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ như thế?"
Trên đường xuống núi, Linh Quỳnh hiếu kỳ nói chuyện với Giáng Canh về nguyên nhân cái chết của Trình Thính Hàm .
Giáng Canh: "Tổ tông...... Những thứ ngài mới vừa nói đều là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Linh Quỳnh dừng bước, xoay người lại, con mắt trừng lớn "Ngươi sẽ không hoài nghi là ta gϊếŧ cô ấy chứ?"
Cô là cái loại người đó sao?
Cô chỉ mới gặp qua Trình Thính hàm một lần, gϊếŧ cô ta làm gì!
Giáng Canh: "Đệ tử không có ý đó."
Linh Quỳnh nhíu mày "Vậy ngươi có ý gì?"
Giáng Canh lo lắng, "Lúc đó người chỉ nhìn thấy Trình Thính Hàm, không thấy những thứ khác sao?"
Chỉ sợ vị tiểu tổ tông này còn lén giấu chuyện gì đó.
Đến lúc xảy ra chuyện, hắn mới biết được......
Giống với chuyện hôm nay vậy.
Linh Quỳnh nghiêng đầu sang chỗ khác, hừ nhẹ một tiếng, mang giọng nói chắc chắn, phủ nhận, "Không có."
Giáng Canh thở phào, trả lời câu hỏi đầu tiên của Linh Quỳnh "Có thể là một loại nào đó yêu thú làm, nhưng...... trên thân Trình Thính Hàm không có chút yêu khí nào, thật sự quá kỳ quái."
Yêu thú......
Trấn Yêu Tháp......
Linh Quỳnh lấy cây quạt nâng cằm, nhỏ giọng thầm thì: "Có lẽ không phải là yêu quái từ trong Trấn Yêu Tháp chạy ra đâu!"
Giáng Canh chỉ nghe thấy mơ hồ từ 'Chạy ra', cẩn thận hỏi lại: "Tổ tông, ngài vừa nói cái gì?"
Linh Quỳnh phất phất tay: "Không có gì. Về ngủ a, mệt muốn chết."
Giáng Canh: "......"
......
Hôm sau.
Yến Vi sơn đã biết chuyện của Trình Thính Hàm.
Thiên Thanh tông vốn chính là đang làm tang lễ, trong tang lễ này lại chết thêm một người, lại là người từ môn phái khác.
Yến Vi sơn dù thế nào cũng phải hỏi thăm một câu, cho người ta một cái công đạo.
"Nghe nói Thiên Thanh tông đã tra ra hung thủ." Giáng Canh mang đến tin tức mới nhất.
Linh Quỳnh nửa nằm trên ghế quý phi, tư thái lười biếng nhíu mày "Bắt được không?"
"Không." Giáng Canh nói: "Đệ tử nghe được tin, hình như là yêu thú từ Trấn Yêu Tháp chạy ra."
"......" Thật vậy á?
Giáng Canh vừa định nói tiếp, lại nghe bên ngoài ầm ĩ loạn cả lên.
"Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?" Giáng Canh lập tức hỏi một đệ tử.
"Giáng Canh sư huynh, có thứ gì đó đang chạy về phía chúng ta."
"Thứ đồ gì?"
"Hình như là yêu thú......"
Yêu thú?
Ầm ầm ——
Mặt đất chấn động dữ dội, tòa nhà cách bọn họ không xa ầm ầm sụp đổ, tiếng hét của đám người vang vọng khắp nơi.
Một con vật toàn thân màu đen, hình dạng giống như hổ lại giống báo cỡ lớn, dáng người khỏe mạnh nhảy vọt từ mặt đất lên nóc nhà, ngửa đầu gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm rú rền vang trời đất, làm người nghe phát lạnh sống lưng, lông tơ dựng đứng.
Đệ tử Thiên Thanh tông đuổi theo nó mà đến, rất nhanh vây một vòng xung quanh nó.
Linh Quỳnh nháy nháy mắt, có chút xuất thần.
Đây là yêu thú sao?
Đó không phải là sủng vật đem đến tặng cho người chơi sao!!
Cũng không biết phẩm cấp ra sao...... Mà bề ngoài nhìn qua cũng khá tốt.
Yêu thú gầm nhẹ hai tiếng, trực tiếp nhào về phía hư không, móng vuốt sắc bén xẹt qua hư không, mấy đạo linh lực cực mạnh được phóng ra.
Nhưng mà mục tiêu của yêu thú cũng không phải muốn tấn công bọn họ.
Mà là muốn chạy......
Cho nên sau cú đánh đó, yêu thú nhanh nhẹn đạp nóc nhà, không ngừng nhảy vọt, muốn lao ra khỏi vòng vây.
"Ngăn con súc sinh này lại!"
"Đừng cho nó chạy!"
Mới đầu chỉ có đệ tử Thiên Thanh tông, bây giờ đã có những người khách gia nhập chiến đấu.
Yêu thú bị chặn đường, càng ngày càng dận dữ, toàn thân tỏa ra sát khí ngút trời.
Vòng chiến cách phía Linh Quỳnh bên này càng ngày càng gần.
"Tổ tông, chúng ta rời khỏi nơi này trước." Giáng Canh cảm thấy ở đây không an toàn.
"Tránh ra ——"
Không biết là ai rống lên.
Giáng Canh theo bản năng quay đấu nhìn về bên kia.
Yêu thú chẳng biết từ lúc nào đã cách bọn họ rất gần, nhào xuống từ không trung, cái bóng của nó hoàn toàn che lấp Linh Quỳnh.
Dáng người cô gái yếu ớt, hơi vểnh mặt lên, đứng một chỗ không nhúc nhích, phảng phất như bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.
Đem đến cho người ta cảm giác yêu thú chỉ cần giơ móng vuốt lên cũng có thể xé nàng thành hai nửa.
Người ở chỗ xa xa cũng không đành lòng nhìn.
Con ngươi Giáng Canh hơi co lại, thốt lên một tiếng, "Tổ tông!"
......
Phốc xích ——
Lưỡi dao đâm vào bụng, thân thể cao lớn của yêu thú nện từ không trung xuống, còn cộng thêm máu bắn tung tóe khắp nơi.
Bụi bay mù mịt rồi từ từ rơi xuống, tiểu cô nương đứng bên cạnh yêu thú, nhăn khuôn mặt nhỏ, có chút ghét bỏ nhìn cây quạt nhuốm máu trong tay.
Một giây sau, nàng ném cây quạt, lấy ra một cái khăn tay xoa tay.
Đám người: "......"
Cmn!
Chuyện gì xảy ra?
Cái này với tưởng tượng của bọn tôi hoàn toàn không giống được không?
Trong tưởng tượng của bọn họ là hình ảnh là tiểu nha đầu này bị yêu thú xé thành hai nửa, hoặc trực tiếp bị dập nát như tương.
Mà không phải yêu thú nằm trên mặt đất, tiểu cô nương ghét bỏ xoa tay.
"Vừa rồi các người có thấy rõ ràng chuyện xảy ra không."
"Không có......"
"......"
Đám người đều có những suy đoán khác nhau, bầu không khí quỷ dị không nói lên lời.
Đừng nói bọn họ không thấy rõ, cho dù Giáng Canh đứng gần Linh Quỳnh nhất, lúc này còn bày ra tư thế xông lên cũng còn không thấy rõ.
Yêu thú từ không trung rơi xuống, hắn chỉ nhìn thấy tiểu tổ tông mở quạt xếp ra vẫy về phía yêu thú.
Thân thể khổng lồ của yêu thú, đã chặn gần hết tầm nhìn của mọi người.
Chờ đến khi yêu thú rơi xuống đất, mọi người đều ngớ người ra như nhau.
"......"
So với những người khác, năng lực tiếp nhận của Giáng Canh rõ ràng mạnh một chút, dù sao đây chính là tổ tông nhà mình.
Linh Quỳnh lau sạch sẽ vết máu trên tay, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vô số ánh mắt.
Hoắc! Nhìn ba ba say đắm như vậy làm gì...... Quá dọa người.
Linh Quỳnh chần chờ một chút, cánh môi hé mở, "Nó muốn công kích ta, ta phản kích lại là không sai chứ?"
Đám người: "......"
Trước đây bọn họ làm sao có thể cho rằng tiểu nha đầu này yếu không ra gió, không có tu vi?
Nhìn không ra tu vi có thể là do không có tu vi, còn một khả năng nữa là ...... Tu vi của nàng so với bọn họ cao hơn quá nhiều, đã đến cảnh giới cao nhân.
......
Yến Vi sơn và Tam trưởng lão cùng tới.
Yêu thú nằm trên mặt đất, không biết sống chết.
"Nghe nói là thiếu trang chủ chế phục con yêu thú này?" Tam trưởng lão hỏi thăm đệ tử bên cạnh.
Tiểu nha đầu kia vậy mà có tu vi không tầm thường.
Thật sự là nhìn lầm rồi.
Đệ tử: "Đúng vậy."
Tam trưởng lão: "Thiếu trang chủ đâu?"
"Về phòng rồi." Đệ tử kia nhìn về phía cửa phòng.
Bọn người Giáng Canh đợi ở ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt.
Tam trưởng lão vừa nhìn về bên kia, cửa phòng liền 'Kẹt kẹt' một tiếng mở.
Linh Quỳnh từ trong phòng đi ra, quần áo trên người mặc dù vẫn có tông chủ đạo là màu đen, nhưng có thể nhìn ra không phải bộ vừa rồi.
Bộ này nhìn qua hoa lệ hơn một chút, hoa văn cũng không giống trước.
Nàng từ gian phòng đi ra, lớp gạch dưới chân là đá xanh đã có phần cũ sờn nứt nẻ, lúc này phảng phất biến thành ngọc thạch, làm nổi bật thiếu nữ giống xuống công chúa điện hạ từ thiên cung giáng thế.
Yến Vi Sơn lúc này đang ngồi xổm bên cạnh yêu thú, kiểm tra xem yêu thú chết hay sống.
Tam trưởng lão chủ động nói chuyện cùng Linh Quỳnh, cảm ơn nàng trượng nghĩa ra tay gì gì đó, đa số toàn những lời khách sáo.
"Là nó hại Trình Thính Hàm sao?" Linh Quỳnh qua loa trả lời Tam trưởng lão, bĩu bĩu cái cằm về phía yêu thú
"Không phải."
Giọng nói của Yến Vi sơn thanh lãnh, vừa mới lên tiếng, tiếng bàn luận xôn xao ở phía sau trong nháy mắt im bặt.
Linh Quỳnh lần theo âm thanh nhìn sang.
Yến Vi Sơn nhíu mày nhìn yêu thú trên đất.
"Trên người nó không có dấu vết của Trình Thính Hàm, nó không phải hung thủ."