Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Trong biệt thự cự kì yên tĩnh, màn cửa vừa dầy vừa nặng được kéo kín lại, không để bất kì một tia sáng nào lọt vào.
Thẩm Hàn Đăng đi chân trần đứng trong phòng, đối mặt với cử sổ.
Trong tay vặn một khối rubic, thanh âm cạch cạch cang lên đều đều trong phòng.
Phút chốc, cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ.
Khe hở dần dần mở rộng ra, Linh Quỳnh trước tiên thò đầu vào thăm dò, khi xác định an toàn, mới đi vào.
Nàng đi đến sau lưng Thẩm Hàn Đăng, "Anh vẫn ổn chứ?"
Thẩm Hàn Đăng không để ý đến nàng, âm thanh vặn khối rubic nhanh hơn nhiều .
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, cảm thấy tâm trạng con yêu chắc chắn không tốt, thôi thì chớ chọc đến hắn thì tốt hơn.
Linh Quỳnh lui về sau, chuẩn bị chuồn đi.
"Đứng lại."
Thẩm Hàn Đăng giải rubic xong đặt ở bên cạnh, xoay người lại.
Bên trong ánh sáng mờ tối, vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt đến cực điểm, sâu thẳm nơi đáy mắt phảng phất có bão tuyết dâng trào.
Linh Quỳnh: "......"
Làm, làm gì?
Thẩm Hàn Đăng đi về phía cô, đưa tay kéo cánh tay cô, dùng lực rất mạnh, làm Linh Quỳnh nhịn không được nhíu mày.
Một giây sau, trước mắt Linh Quỳnh mơ màng, lưng chạm vào tấm chăn bông mềm mại.
Thẩm Hàn Đăng từ phía trên ép tới, bóng tối kèm theo hơi thở đặc biệt rơi xuống, làm cô lạc vào thế giới của Thẩm Hàn Đăng.
......
Linh Quỳnh phồng má mở cửa rời đi, còn thuận tiện đạp cửa phòng một cước, khí thế hung hăng làm Kelly tránh xa, đi về phòng của mình.
Tiếng đóng cửa to đến mức Kelly phát run lên.
Đây là...... Chuyện gì thế?
Kelly mờ mịt đi đến cửa phòng Thẩm Hàn Đăng, cửa không khóa, hắn liếc thấy Thẩm Hàn Đăng ngồi ở trên mặt thảm, đang dùng ngón tay lau vết máu ở khóe miệng.
"???"
Tình huống gì?
Tâm tình Thẩm Hàn Đăng hình như tốt hơn nhiều, không có dọa người như trước.
Kelly vẫn cẩn thận không lại gần, chỉ đứng ở cửa, "Thiếu gia, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?"
Ngón cái Thẩm Hàn Đăng ma sát quanh cánh môi.
Hắn chậm rãi liếm một cái "Những ngày tốt đẹp của Chu Tịnh không còn kéo dài bao lâu nữa đâu."
Kelly biết Thẩm Hàn Đăng muốn làm gì, "Tôi hiểu rồi."
Kelly chần chờ một chút, hỏi: "Thiếu gia, ngài và Diệp tiểu thư đang cãi nhau sao?"
"Không có." Thẩm Hàn Đăng đứng dậy, rút khăn tay ra lau vết máu dính trên ngón tay.
Lúc hôn cô không khống chế lực tốt, cắn phải môi cô, chảy máu.
Kết quả cô liền trở mặt rồi.
Nhưng cuối cùng không phải cô trả đũa rồi sao?
Không biết tức cái gì.
......
Linh Quỳnh soi gương, toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều tỏ ra khó chịu.
Thẩm Hàn Đăng cầm tinh con chó sao?
Còn học được cách cắn người!
Nhổ răng đi cho rồi!!
【Tình yêu, rút thẻ đi!】Vinh Diệu trồi lên soát cảm giác tồn tại.
"Không rút, cút.'' Tâm trạng Linh Quỳnh đang tồi tệ.
【 Tình yêu, cô thật sự không giúp đỡ đứa con yêu thượng vị sao?】Vinh Diệu hoàn toàn chưa từ bỏ ý định.
"A."
【 Tình yêu, cô......】
"Cút!" Ba ba không có tiền!
Hình như Vinh Diệu thở dài, sau đó lặn mất tăm.
Linh Quỳnh nằm một lúc, lại ngồi xuống, suy nghĩ kỹ những thứ vừa rồi Vinh Diệu mới nói.
Mặc dù mọi lúc mọi nơi Vinh Diệu đều lừa gạt khắc, nhưng mà......
Nó mới vừa nói là giúp đỡ thượng vị, loại từ này, nó kỳ thực rất ít dùng.
Mọi khi toàn nói là —— Tình yêu rút thẻ không? Tình yêu ơi, rút thẻ rất vui nha! Tình yêu ơi, rút thẻ sẽ rút ra được tương lai tươi sáng, nó xứng đáng mà!
Suy nghĩ của Linh Quỳnh chợt lóe lên.
Thẩm Hàn Đăng đã biết cái chết của cha mình không phải ngoài ý muốn, vậy hắn còn có thể từ từ sẽ hành động sao?
Vậy những sắp xếp từ trước đến nay......
Linh Quỳnh chửi thầm một câu cmn, điên cuồng trong .
Linh Quỳnh đau lòng mở đồ giám ra, rút thẻ, mang tâm tình nặng nề nạp tiền.
Về cơ bản chẳng có chuyện gì xảy ra trong giai đoạn đầu, làm Linh Quỳnh cảm thấy mình đã trở thành người không cụ rút thẻ không cảm xúc.
—— Hươu chết trong hoang dã
Mặt thẻ được lật ra, hiện ra một tòa nhà xa lạ, nó đã cũ nát giống như một tòa nhà cổ trong thành phố.
Hươu chết trong hoang dã?
Đi dã ngoại xong hươu chết sao?
Ai là hươu?
Tấm thẻ này cũng không được phát động ngay lập tức, ngày nào Linh Quỳnh cũng nhìn một lần, chỉ sợ con yêu thừa dịp mình không chú ý, liền đi lĩnh cơm hộp.
Vậy không phải cô đã khắc trắng sao?
Sẽ không vui chút nào đâu!
Thẩm Hàn Đăng cũng không biết đang bận cái gì, đi sớm về khuya, ngay cả trường học cũng không đến.
Trong một buổi chiều nào đó, Linh Quỳnh mở đồ giám ra xem, thấy tấm thẻ kia đã được kích hoạt.
Linh Quỳnh ngồi bật dậy.
Kelly giật mình "Diệp tiểu thư, cô sao thế?"
"Thẩm Hàn Đăng đâu?"
"......" Ngay trước mặt người ta thì gọi thiếu gia, sau lưng liền gọi thẳng tên, cô thật là tuyệt.
"Thiếu gia hẳn là đang công ty."
Linh Quỳnh: "Lái xe, đưa tôi đi tìm anh ấy."
Kelly không hiểu "Diệp tiểu thư có chuyện gì không?"
Linh Quỳnh: "Tôi nhớ anh ấy."
Kelly: "......"
Những ngày này là ai không để ý tới thiếu gia?
Mới vừa rồi cô còn nhàn nhã uống trà, đột nhiên lại nhớ thiếu gia?
Kelly không hiểu rõ, nhưng cũng không dám chậm trễ, lái xe đưa Linh Quỳnh đến công ty.
Đáng tiếc thẩm Hàn Đăng cũng không ở công ty, Linh Quỳnh gọi điện thoại cho hắn cũng không ai nghe.
"Diệp tiểu thư, cô rất vội sao?"
"Cấp bách lắm a!!" Sao có thể không vội, nếu con yêu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!
Kelly thấy Linh Quỳnh thật sự rất vội, nói: "Cô đừng lo lắng, tôi giúp cô hỏi thiếu gia ở đâu."
Bên cạnh Thẩm Hàn Đăng có vệ sĩ, Kelly liên hệ hỏi thăm, rất nhanh sau đó đã nhận được một cái địa chỉ.
......
Kiến trúc ngoài cửa sổ xe càng ngày càng già cũ, đây là một con phố cổ, hiện tại cũng còn rất nhiều người sinh sống ở đây.
Con đường rất hẹp, cho nên kẹt xe chính là chuyện thường ngày.
"Diệp tiểu thư, cô...... Diệp tiểu thư?!"
Linh Quỳnh đẩy cửa xe ra trực tiếp đi xuống.
Kelly lái xe, không thể trực tiếp ném xe ở đây, chỉ có thể nhìn Linh Quỳnh nhanh chóng xuyên qua đám xe hỗn loạn, sau đó bô váy xinh đẹp khoa trương cũng biến mất trong dòng xe cộ.
......
Linh Quỳnh đuổi tới nơi, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là kiến trúc tòa nhà trên mặt thẻ.
Mọi người vây xung quanh chỗ này, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trái tim Linh Quỳnh cuồng loạn đập hai cái, gạt đám người ra đi vào.
Giữa đám đông, trong phạm vi bị kéo dây phong tỏa, Thẩm Hàn Đăng đang bị thẩm vấn.
"Ai, vị tiểu thư này, không thể vào......"
Linh Quỳnh bị người ta ngăn lại, chỉ có thể gọi với vào bên trong: "Thẩm Hàn Đăng!"
Thẩm Hàn Đăng nghe theo âm thanh nhìn qua, hơi sửng sốt một chút, sau đó sải bước về phía cô.
Có thể là thấy bọn họ có quen biết, Linh Quỳnh được người ta cho vào.
"Anh không sao chứ?" Linh Quỳnh đi lên là sờ trên thân Thẩm Hàn Đăng chỗ này một cái, chỗ kia một chút.
"Không có việc gì." Thẩm Hàn Đăng để cô kiểm tra, "Sao cô lại tới đây?"
"Không có việc gì thì tốt, ba ba không thể khắc trắng a."
"Cô nói cái gì?"
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái, vô tội hỏi lại: "Tôi có nói gì đâu?"
"Cô nói cái gì mà khắc trắng? Còn ba ba?" Ai là ba ba?
"Tôi nói sao?"
"Đúng."
"Tôi không có."
"Cô......"
Linh Quỳnh kéo thẩm Hàn Đăng, trực tiếp hôn lên, đem tất cả nghi hoặc đều đập về.
Linh Quỳnh kỳ thực không quá chủ động.
Coi như cô nói nhiều như vậy, nói ra trước, cô cũng sẽ không chủ động, càng nhiều hơn chính là thư thư thái thái chờ hắn phục vụ.
Thẩm Hàn Đăng không có nghĩ sai, cô chính là thoải mái chờ đợi mình phục dịch!
Lúc này Linh Quỳnh chủ động như vậy, làm cho Thẩm Hàn Đăng có chút choáng váng.
......
Thẩm Hàn Đăng tới đây là vì tra một số việc, không nghĩ tới lại gặp chuyện ngoài ý muốn ở đây, suýt chút nữa mất mạng.
Nhưng hắn vẫn may mắn, cũng không có việc gì.
Hơn nữa còn bắt được một người, bây giờ người kia đang bị thẩm vấn.
Kết quả tra hỏi không có chút nào ngoài ý muốn, khai ra người chỉ huy là —— Chu Tịnh.