Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh thật sự không bắt Phan Tu Lương.
Cô là loại người này sao?
Linh Quỳnh rút được một tấm thẻ, manh mối trên thẻ chỉ hướng về Phan Tu Lương.
Cho nên để tìm cái đạo cụ này...... Không phải, người này, cô đúng là tốn không biết bao nhiêu sức lực.
Linh Quỳnh kỳ thực cũng không hiểu vì sao lại rút trúng Phan Tu Lương.
Bất quá Phan Tu Lương có quan hệ với Chu Tịnh.
Mà Chu Tịnh lại có liên quan đến Thẩm Hàn Đăng.
Vậy khẳng định chắc chắn có dính dáng đến Thẩm Hàn Đăng.
Linh Quỳnh cầm ghế và cái bàn nhỏ đi vào từ bên ngoài, còn rót cho mình một chén trà, làm xong những thứ này, mới thản nhiên ngồi xuống, "Ông nói một chút chuyện về Chu Tịnh đi."
"......"
Phan Tu Lương nhìn một chút vào cửa lớn mở rộng.
Hắn cách cửa ra vào cũng không xa, bên ngoài hình như không có người khác.
Chỉ cần đi ra ngoài......
Phan Tu Lương một bên trấn an Linh Quỳnh, một bên đứng dậy, "Chuyện của Chu Tịnh và tôi, các người không phải đều biết rõ rồi sao? Còn gì để nói?"
Linh Quỳnh: "Chuyện tôi muốn biết đương nhiên không phải những thứ kia."
"Vậy cô muốn biết cái gì?"
Lời cuối cùng của Phan Tu Lương vừa rơi xuống, đột nhiên lao về phía cửa.
Bành ——
Phan Tu Lương bị đánh một cái trên đùi, cả người trực tiếp nhào xuống đất, răng cửa cũng bị gãy rụng ra.
Trong tay Linh Quỳnh nhiều thêm một cây gậy bóng chày, "Ông mà còn chạy loạn như vậy, tôi không thể không dùng biện pháp mạnh, vì an toàn của ông, tôi không đề nghị ông chạy loạn như vậy."
Phan Tu Lương che lấy miệng đang chảy máu, cả giận nói: "Còn nói không phải là cô bắt tôi?"
Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái, "Đã nói không phải tôi."
Phan Tu Lương: "......"
Phan Tu Lương không chỉ đau răng, chân cũng đau, tính toán những thứ này cũng không còn ý nghĩa nữa.
Bất kể có phải là cô đánh ngất mình hay không, dù sao bây giờ cũng đi không nổi nữa.
Hắn chống đất ngồi xuống, cửa ra vào cách hắn càng thêm gần, thế nhưng nhìn người ngồi trên ghế đè gậy bóng chày sẵn sàng đánh người, Phan Tu Lương còn đau chân, không dám chạy nữa.
Phan Tu Lương có một loại trực giác không tốt lắm.
Răng cửa của Phan Tu Lương đã gãy cộng thêm quá đau, nên nói chuyện có chút không rõ ràng, "Cô muốn biết cái gì?"
Linh Quỳnh mỉm cười "Đây là những thứ ông cần nói cho tôi."
Phan Tu Lương: "......"
Làm sao tôi biết cô muốn cái gì?
......
Biệt thự.
Thẩm Hàn Đăng trở về, lầu trên lầu dưới đều không thấy Linh Quỳnh, kêu Kelly đến hỏi.
"Cô ấy đâu?"
Hôm nay là cuối tuần, không lên lớp, người lại chạy đi đâu rồi?
"Diệp tiểu thư ra ngoài còn chưa trở về." Kelly thành thật trả lời.
Thẩm Hàn Đăng nhíu mày "Trên người cô ấy có bao nhiêu tiền?"
"Cái này......" Kelly nghĩ nghĩ, đã tìm ra quy luật "Tôi thấy Diệp tiểu thư lúc đi mặt mày ủ dột, đoán chừng cũng không có nhiều."
Trong tay vị kia mà có tiền, thì lúc ra cửa sẽ cực kỳ vui vẻ, lúc đi đường cũng sắp bay lên được.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Kelly lại lắm miệng thêm một câu: "Thiếu gia, Diệp tiểu thư có phải tiêu xài rất hoang phí hay không? Biệt thự này, đã sắp biến thành phòng chứa đồ của Diệp tiểu thư"
Tất cả phòng trống đều bị cô để đầy ắp đồ.
Thiếu gia cũng không quản cô.
"Kệ cô ấy đi." Thẩm Hàn Đăng nói: "Biệt thự không đủ chỗ để sao?"
"...... Đủ."
"Được, khi nào không đủ lại đổi biệt thự lớn hơn."
"......"
Được thôi.
Thiếu gia còn không sợ, mình sợ cái gì, lại không tốn tiền của mình.
Linh Quỳnh 8:00 tối mới trở về.
Thẩm Hàn Đăng vừa định nổi giận, đã thấy trong tay cô còn kéo theo thứ gì đó.
Cách xa xa còn tưởng rằng là một cái túi lớn bị rách.
Khi đến gần......
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Kelly: "......"
Hơn nửa đêm, cô kéo một người về!!
Tiểu cô nương ăn mặc rất xinh đẹp, như tiểu công chúa đi từ một bữa tiệc ra ngoài.
Thế nhưng......
Các người nhìn chuyện cô làm một chút.
Có cảm giác gặp phải biếи ŧɦái không.
Thẩm Hàn Đăng ôm ngực đứng ở cửa, con ngươi thâm thúy híp lại, "Cô mua một người về sao? Đồ vật không có sự sống đã không thỏa mãn được cô nữa hả?"
"Mua cái gì? Cái này không cần tiền." Linh Quỳnh ném người lên mặt đất, lắc lắc cổ tay, lại đưa tới trước mặt Thẩm Hàn Đăng, "Xoa xoa cho tôi đi, mỏi quá."
Giọng nói ngọt ngào mềm mại giống như mèo con cào vào lòng Thẩm Hàn Đăng.
Dù Thẩm Hàn Đăng có nhiều tức giận hơn nữa dường như cũng có thể tan biến hết.
Hắn tự nhiên lôi cô tay Linh Quỳnh xoa nhẹ, ngoài miệng lại không khách khí như vậy, "Một mình cô óc thể lôi một người về tận đây, sao có thể yếu ớt như vậy?"
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái, rất không có liêm sỉ "Tôi chỉ là muốn thiếu gia xoa cho tôi."
"......"
Thẩm Hàn Đăng cúi đầu xoa nhẹ một lúc lâu, lại kêu Kelly đi lấy túi chườm nước đá tới chườm cho cô một lúc nữa.
Kelly: "......"
Chỉ cần nhìn thần sắc cô ấy là có thể biết, cô ấy đâu có vấn đề gì?
Cần chườm đá sao?
Biết rõ cô ấy lừa mình, nhưng vẫn cưng chiều cô ấy, thiếu gia cậu thay đổi rồi!
Kelly biểu thị không thể hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ.
......
Thẩm Hàn Đăng kêu Linh Quỳnh đi lên thay quần áo tắm rửa, lại chỉ huy Kelly xách người nằm ngoài cửa vào nhà.
"Thiếu gia, người này hình như là Phan Tu Lương."
Kelly lật người qua, lúc này mới nhìn rõ người kia.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Kelly: "......"
Hai người trầm mặc nhìn nha mấy giây, bầu không khí trở nên thật quái dị.
"Trước tiên khiêng hắn vào kho đi" Thẩm Hàn Đăng lấy lại tinh thần "Trói lại a, đừng để hắn chạy."
Ai biết cô muốn lôi người này về làm gì.
Nếu chạy mất, chắc chắn cô sẽ gây chuyện với mình?
Thẩm Hàn Đăng đứng đó một lúc, cuối cùng chậm rì rì lên lầu, trực tiếp đẩy cửa phòng Linh Quỳnh ra.
Trong phòng vệ sinh tiếng nước rầm rầm, còn có tiểu cô nương hừ ca âm thanh.
Thẩm Hàn Đăng đi qua, gõ cửa một cái: "Diệp Khinh Đường."
Tiếng nước im bặt dừng lại, cửa bị kéo ra một khe nhỏ, một cái đầu ướŧ áŧ thò ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lộ ra một nụ cười xán lạn, "Thiếu gia, muốn tắm chung không?"
Khe cửa không lớn, cũng không lộ ra cái gì không nên thấy.
Thẩm Hàn Đăng nghiêm mặt đẩy đầu cô vào, đóng cửa lại, "Cô lôi Phan Tu Lương về đây làm gì?"
"Ông ta nói có lời muốn nói với anh, nên tôi phải mang ông ta vế."
"......"
Cô bịa chuyện tiếp đi, tôi tin đấy.
"Thiếu gia, giúp tôi cầm quần áo qua đây."
Thẩm Hàn Đăng: "Cô đi tắm không mang theo quần áo sao?" Còn sai hắn đi lấy quần áo? ! Có gan thật đấy.
"Đây là phòng của tôi, lúc tôi tắm xong cũng trực tiếp đi ra, mang theo quần áo làm gì...... Anh không lắp camera trong phòng tôi chứ?"
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thật đúng là có .
Nhưng mà hắn chưa từng xem, bình thường chỉ xem mấy cái ở những chỗ như phòng khách và hành lang thôi.
Về sau nhận ra cũng chẳng có tác dụng gì, cô chắc là có thể tìm thấy góc chết, dù sao chính là tìm không thấy, nên đã rất lâu rồi chưa xem .
Thẩm Hàn Đăng nói sang chuyện khác "Lấy bộ nào?"
"Tùy tiện lấy."
Thẩm Hàn Đăng kéo tủ quần áo ra, bị số lượng quần áo bên trong làm giật mình.
Quần áo được sắp xếp dựa theo màu sắc từ đậm đến nhạt, nhìn vào còn thấy gọn gàng hơn cả trong tiệm.
Thẩm Hàn Đăng tùy tiện cầm một bộ.
Linh Quỳnh thay quần áo xong đi ra, tóc còn ướt xõa sau lưng, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Linh Quỳnh đại khái là đã quá mệt mỏi, sau khi ngồi xuống liền không muốn động, cũng không sấy tóc.
Thẩm Hàn Đăng nhắc nhở cô "Làm khô tóc đi."
Linh Quỳnh lười biếng dựa vào ghế sô pha, bày ra khí thế đại tiểu thư "Anh giúp tôi sấy đi."
Thẩm Hàn Đăng ha ha "Tôi là người hầu của cô à?"
Linh Quỳnh tiếp "Anh là thiếu gia của tôi."
Thẩm Hàn Đăng nghiến răng, "Vậy sao cô còn dám sai bảo tôi?" Còn sai bảo như chuyện đương nhiên thế nữa!!
"Thiếu gia......" Linh Quỳnh kéo kéo tay áo Thẩm Hàn Đắng, trong đôi mắt đen nhánh tỏa ra tràn ngập ánh sáng hy vọng.