Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Khí tức trên người nam nhân cực lạnh.
Hắn trông rất âm trầm, giống như là muốn gϊếŧ người.
Thật đáng sợ.
"Ai cho cô ăn sáng?"
Linh Quỳnh duỗi một ngón tay ra, chỉ lên trên, vô tội nói: "Đồ ăn của con người là ông trời ban cho, là ông trời cho tôi ăn."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Trong đôi mắt Thẩm Hàn Đăng phản chiếu bộ dáng tiểu cô nương, dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận.
Thế nhưng nàng thật sự dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận sao?
Câu trả lời là không.
Thẩm Hàn Đăng đột nhiên xoay ghế, nhấc bổng Linh Quỳnh lên, ôm nàng đi một mạch nhét vào trong xe.
Linh Quỳnh: "???"
Đây là loại nhà tư sản xấu xa gì, ngay cả một bữa sáng cũng không cho ăn?
Thẩm Hàn Đăng ngồi lên xe, trực tiếp nhắm mắt lại, không có ý định giao lưu cùng Linh Quỳnh.
Trong tay Linh Quỳnh còn cầm một cái thìa, mờ mịt nhìn Thẩm Hàn Đăng, lại nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ xe.
......
Đợi khi đến nơi, Linh Quỳnh mới biết được mình là tới tham gia tang lễ ......
Thẩm Hàn Đăng hại ta!
Thẩm Hàn Đăng còn ngồi bên cạnh lạnh như băng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, "Không phải chính cô chọn quần áo sao, xuống xe."
"Anh không nói với tôi là đi tham gia tang lễ." Bộ dạng này của nàng không phải tới để đập phá quán sao? Sẽ bị người ta đánh chết có được không?!
"Tôi đã chuẩn bị quần áo cho cô."
Ý tứ chính là tự cô chọn quần áo, kết quả ra sao cũng tự mình gánh chịu đi.
"Tôi không xuống."
Nếu biết là tới tang lễ, làm sao nàng lại không mặc?
Nàng cũng không ngốc!
Thẩm Hàn Đăng rõ ràng chính là cố ý.
Thẩm Hàn Đăng đóng cửa xe, vòng tới một bên khác, mở cửa xe, lại phát hiện Linh Quỳnh đã chui sang bên còn lại.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng dù muốn ôm Linh Quỳnh xuống, cũng không có dễ dàng như tưởng tượng.
Người đang co ro trong xe kia, có bộ dạng rất giống chú mèo nhỏ bị chọc giận, đang giương nanh múa vuốt về phía chủ nhân.
Thẩm Hàn Đăng đột ngột cười một tiếng.
Nhưng rất ngắn ngủi, một giây sau liền thu lại, một lần nữa ngồi trên xe, phân phó tài xế lái đến khu mua sắm gần đây.
Tài xế quay đầu nhìn một chút, có chút chần chờ, "Thiếu gia, ngài......"
Thẩm Hàn Đăng: "Chút ý muốn như vậy của ta cũng đến lượt ngươi hỏi sao ?"
Tài xế: "......"
Tài xế yên lặng mấy giây, nổ máy xe.
......
Loại chuyện như đi dạo phố này, Thẩm Hàn Đăng tuyệt đối sẽ không đi thêm lần thứ hai. Cho nên hắn đưa cho Linh Quỳnh một tấm thẻ, để cho tài xế cùng nàng đi.
Tài xế: "......"
Tài xế không quá muốn đi, nhiệm vụ của hắn là phải bảo vệ Thẩm Hàn Đăng.
Thế nhưng Linh Quỳnh đã xuống xe, Thẩm Hàn Đăng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn chằm chằm.
Tài xế không hiểu sao cảm thấy tê cả da đầu, liền theo bản năng xuống xe.
Mười phút sau, điện thoại của Thẩm Hàn Đăng cứ rung liên tục.
Thẳng đến khi nàng và tài xế trở về, thanh âm kia mới yên tĩnh lại, Thẩm Hàn Đăng cất di động lại vào chỗ cũ.
Tiểu cô nương đã thay đổi cái váy màu sắc tươi đẹp kia, nhưng cũng không phải màu trắng .
Mà là màu đen, làn váy hơi bồng bền, giống chiếc váy nhỏ thường được mặc trong các lâu đài, cho dù không có các loại màu khác, cũng rất nổi bật.
Tài xế đi theo phía sau nàng, mang theo không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, đầu đầy mồ hôi.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Đây chính là nguyên nhân vừa nãy điện thoại hắn không ngừng rung lên.
Linh Quỳnh ngồi lên xe, vui rạo rực đưa cho hắn một cái hộp, "Tôi tặng anh."
Thẩm Hàn Đăng liếc cái hộp một lát, có chút nguy hiểm nói, "Cô tiêu tiền của tôi, còn tặng đồ cho tôi?"
"Vậy anh có lấy hay không."
"......"
Thẩm Hàn Đăng đen mặt cầm lấy cái hộp, tiện tay ném sang bên cạnh.
"Ta cho phép cô mua nhiều đồ như vậy?"
"Anh cũng không nói không cho a." Linh Quỳnh nói tự tin như là mình có lý lắm vậy.
Tổng giám đốc nhà khác không phải đều nói " Bảo bối, tùy tiện xài đi" sao?
Hiện tại là anh có tiền, nhưng sau này muốn tốt hơn phải dựa vào tôi khắc kim !
Làm người đừng quá kiêu ngạo, đối với ba ba của ngươi tốt một chút!
"......" Thẩm Hàn Đăng xòe tay ra ngay chỗ nàng
Linh Quỳnh để tay của mình lên, còn nhìn hắn cười giảo hoạt.
Tiểu cô nương đặt bàn tay trắng nõn của mình vào tay hắn, bàn tay nhỏ hơn tay hắn mấy lần, đầu ngón tay áp vào lòng bàn tay hắn, có cảm giác rất mềm mại, tinh xảo .
Thẩm Hàn đèn lật bàn tay một cái, đánh vào mu bàn tay nàng, lạnh lùng vô tình phun ra một chữ, "Thẻ."
Linh Quỳnh: "......"
Linh Quỳnh móc móc trên người, có chút không muốn trả cho Thẩm Hàn Đăng, tấm thẻ này là thẻ không giới hạn ......
Nhìn Linh Quỳnh nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ lại, Thẩm Hàn Đăng vẫn rất ác liệt rút thẻ đi.
Linh Quỳnh nhìn hắn chằm chằm, giống đứa trẻ không có kẹo ăn đang dỗi người lớn.
Thẩm Hàn Đăng nhắm mắt lại không nhìn nàng.
Chờ khi bên cạnh có thanh âm sột soạt vang lên, hắn mới mở mắt ra nhìn một chút.
Tiểu cô nương đang vui rạo rực xé hộp ra, nhìn vui vẻ đến không chịu được.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng đặt tay ở bụng vuốt vuốt, bị tức đến đau dạ dày.
Xe lần nữa trở lại nơi vừa nãy, Thẩm Hàn Đăng mở cửa xe ra ngoài.
Linh Quỳnh lần này là thông minh tự bước xuống xe.
"Anh họ, đã lâu không gặp nha." Linh Quỳnh vừa xuống, liền nghe một thanh âm truyền tới từ phía bên cạnh.
Thanh niên so với Thẩm Hàn Đăng cũng không nhỏ hơn mấy từ một chiếc xe bước xuống, đi qua phía bên này.
Thẩm Hàn Đăng vòng qua xe, trực tiếp đi vào bên trong, "Đuổi theo đi."
Lời này là nói với Linh Quỳnh.
Thanh niên kia quét mắt một vòng quanh Linh Quỳnh, đuôi mắt chớp chớp, đáy mắt thoáng qua một tia kinh diễm.
Nhưng ánh mắt hắn rất nhanh dời đi, đặt sự chú ý lên người Thẩm Hàn Đăng.
"Ài, anh họ." Bùi Tử Thanh đuổi theo Thẩm Hàn Đăng, cười mà như không phải cười nói: "Nghe nói bệnh tình anh lại nặng lên?"
Thẩm Hàn Đăng không nói lời nào, Bùi Tử Thanh còn bám theo không tha.
"Anh à, cũng không cần giấu bệnh sợ thầy, bệnh này nha cần phải trị......"
Bùi Tử Thanh mới nói một nửa, đột nhiên bị người cắt ngang, tiểu cô nương chen sang bên cạnh Thẩm Hàn Đăng, kéo kéo cánh tay hắn.
Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn Bùi Tử Thanh, cười cười nói: "Nói nhiều cũng là bệnh, vị tiên sinh này cũng không cần giấu bệnh sợ thầy a."
Con nàng có bệnh cũng chỉ có nàng có thể nói.
Mấy con chó, mèo này từ đâu chui ra cũng dám khi dễ con nàng, xem nàng là cái gì!
Ánh mắt Bùi Tử Thanh dán vào chỗ khoác tay của Linh Quỳnh cùng Thẩm Hàn Đăng, cười hỏi: "Vị tiểu thư này là?"
"Ba ba của ngươi."
"......"
Linh Quỳnh hơi dùng sức, kéo theo Thẩm Hàn Đăng đi vào bên trong.
Thẩm Hàn Đăng vậy mà không hất ra, theo nàng một đường đi vào.
Linh Quỳnh vẫn rất sợ hắn đột nhiên phát bệnh, vậy mặt mũi nàng cũng coi như ném hết cho chó ăn.
Cũng may Thẩm Hàn Đăng hiểu chuyện.
Vào bên trong, Linh Quỳnh đấu tiên buông tay Thẩm Hàn Đăng ra, "Người kia là ai a?"
Bàn tay Thẩm Hàn đèn cọ cọ qua chỗ bị Linh Quỳnh khoác qua, "Cô không biết cũng dám nói với hắn như vậy?"
Linh Quỳnh biếng nhác nói: "Không biết thì vì cái gì không dám nói?"
Thẩm Hàn Đăng: "Không sợ đắc tội người lợi hại sao?"
"Sợ cái gì, bất quá chỉ là......" một NPC.
"Bất quá chỉ là cái gì?"
"Kẻ không quen biết." Linh Quỳnh ưỡn ngực nhỏ, "Đắc tội liền đắc tội thôi, hắn có thể làm gì tôi."
"......"
Hay cho ngươi, một tiểu cô nương, không biết trời cao đất rộng.
......
Bùi Tử Thanh là em họ của Thẩm Hàn Đăng, hai người có tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.
Lúc Thẩm phụ vẫn còn sống, Thẩm Hàn Đăng cũng còn là cục vàng được cưng chiều.
Cho nên, trong những đứa nhỏ họ hàng cùng tuổi khó tránh sẽ bị lôi ra so sánh.
Mà Thẩm Hàn Đăng là đại diện tiêu biểu cho con nhà người ta trong truyền thuyết, làm cho Bùi Tử Thanh cũng không ưa Thẩm Hàn Đăng mấy.
Loại không thích này cho dù mười mấy năm sau cũng không hết được, Bùi Tử Thanh có thể nói là mười phần để bụng.
Bây giờ Thẩm Hàn Đăng rơi vào loại tình huống này, Bùi Tử Thanh nhìn thấy, có thể không tới bỏ đá xuống giếng sao.