Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Chưa từng nghĩ đến, cuối cùng lại là một bi kịch.
Cha Cố suốt ngày không ở nhà, vợ mình mang thai mà ông ta còn ở bên ngoài làm loạn.
Cuối cùng một xác hai mạng.
Về sau cha Cố càng buông thả hơn.
Nếu không phải cha Cố là người thừa kế duy nhất thì ông cụ chắc chắn đã sớm đánh gãy chân ông ta ném ra khỏi cửa.
Mà những phụ nữ bên cạnh hắn, không phải vì tiền thì là vì những lý do khác.
Có mấy người là thật lòng?
"Mẹ của con... ta đã gặp qua vài lần, cũng không tồi." Ông cụ dừng lại: "Chỉ là bị mù lại đi thích cái thứ khốn nạn kia."
Linh Quỳnh đồng ý gật gật đầu.
Chính là mù mắt.
Với năng lực của Quách Hải Lan, đi đâu cũng có thể tỏa sáng.
...
Ông cụ có nhiều mối quan hệ hơn so với cha Cố nên ông muốn điều tra một chuyện cũng không khó khăn.
Khoảng vài ngày sau Linh Quỳnh đã lấy được tài liệu từ tay ông cụ.
Không phải bất kì ai được cha Cố gọi đi trong ngày hôm đó....Đương nhiên cũng không phải không có quan hệ gì, là mẹ của lão Ngũ.
Mẹ của lão Ngũ là người phụ nữ đi theo cha Cố sớm nhất, chẳng qua là mang thai muộn.
Bà ta biết nhiều chuyện hơn những người phụ nữ đến sau.
Bà ta hiểu được địa vị của mẹ Cố Tiểu Ngôn trong lòng cha Cố.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tiểu Ngôn và phát hiện đứa trẻ này rất giống mẹ nó, đáy lòng có chút hoảng sợ.
Linh Quỳnh đọc xong tài liệu, thở dài lắc đầu.
Kế hoạch này của bà ta, nếu không nhờ tác giả thái giám, khẳng định không thể thành công.
"Tiểu thư, kế tiếp cô định..."
"Chờ ba tôi điều tra đi." Linh Quỳnh chống cằm: "Để cho ông ta cơ hội, tự tay báo thù cho con gái yêu."
"Cô không buồn sao?" Người bình thường gặp chuyện này, đáy lòng sẽ không thể nào thoải mái đúng chứ?
Nhưng cô chủ của hắn nhìn còn có vẻ chờ mong, cực kỳ giống như lúc cô đang hóng drama.
"Có gì mà buồn." Linh Quỳnh khó hiểu: "Có tiền là được rồi!"
Chỉ cần người cha NPC này đủ hào phóng, thì hắn vẫn chính là cha!
Dù sao đều là giả.
Chơi trò chơi xong, còn có thể tìm được một người cha sao?
Ba ba không đa cảm như vậy.
Mạc Ngôn: "...."
Làm gì cũng không được, chỉ có hố tiền là giỏi nhất.
...
Chung cư Mỗ.
Người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề đi tới đi lui, vẻ mặt đầy lo lắng.
Răng rắc---
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông đi từ bên ngoài vào, người phụ nữ lập tức chào hỏi.
"Hắn có điều tra được gì không?"
"Chắc là không." Người đàn ông nói.
Tưởng Na hoang mang lo sợ: " Làm sao bây giờ! Khẳng định trước sau gì hắn cũng sẽ điều tra đến tôi, đến lúc đó tất cả đều sẽ kết thúc!"
"Vì sao lúc trước cô còn muốn làm hại cô ta?" Người đàn ông cũng rất bực bội.
"Ông không biết hắn thích người phụ nữ kia thế nào đâu, con gái cô ta trở về thì làm gì còn chuyện của người khác nữa!" Tưởng Na cắn răng.
Bây giờ những người này, còn có thể tranh giành với nhau.
Nhưng mà khi con gái của người phụ nữ kia trở lại, còn cái gì mà tranh?
Hai người tranh cãi một lúc, người đàn ông dừng nói trước: " Tôi có một cách, tìm người chịu tội thay."
"Người chịu tội thay?"
"Chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không ai tra được."
"Có được không?"
Người đàn ông gật đầu: "Tôi sẽ sắp xếp, gần đây cô đừng để lộ dấu vết gì."
Hai người nói rõ kế hoạch, Tưởng Na rời khỏi chung cư trước một bước, lái ô tô đi về khu mình ở.
Tưởng Na ở nhà đợi vài ngày, nhưng người đàn ông kia cũng không liên lạc với bà ta.
Bà ta gọi điện thoại qua cũng tắt máy.
Tưởng Na có chút không thể ngồi yên, chuẩn bị đi đến chỗ ở tìm người.
Cuối cùng tất nhiên là không tìm được người, chờ bà ta trở về đã bị người hầu cho biết, báo rằng cha Cố gọi điện thoại đến, kêu bà ta đến Cố gia một chuyến.
Tưởng Na chột dạ, nghe vậy đáy lòng lập tức hoảng loạn.
Cha Cố rất ít khi gọi những người phụ nữ này đến Cố gia, ông sẽ trực tiếp đến nhà của họ.
Tưởng Na lo lắng đến Cố gia, quản gia dẫn bà ta đến thư phòng.
Trong thư phòng, ngoài cha Cố ra, còn có một cô gái.
Tưởng Na nhận ra cô, tên là Cố Tê Tê, con gái của Quách Hải Lan...
Bởi vì Quách Hải Lan có năng lực mạnh, nên địa vị trong lòng cha Cố vẫn cao hơn người khác rất nhiều.
Dù họ có ghen tị cũng không làm được gì.
Ai bảo người ta có bản lĩnh...
Tiểu cô nương ngoan ngoãn chào đón bà ta, bộ dáng cười khanh khách, bà ta nhìn thấy cũng thích...
Tưởng Na cảm giác có chút kỳ quái, bình thường tiểu nha đầu này nhìn thấy ai cũng hếch mũi lên trời, hôm nay làm sao vậy...
"Tê Tê, sao con lại ở đây?"
"Tặng cha một cái mũ."
Gần đây thời tiết trở nên lạnh, cảm thấy tuyết sắp rơi, Tưởng Na cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mặt cha Cố đen như đáy nồi, chỉ vào cửa thư phòng: "Đi ra ngoài!"
Tưởng Na bị dọa nhảy dựng lên, theo bản năng đi ra ngoài.
"Ai kêu bà ra ngoài, mi đi ra ngoài!" Cha Cố chỉ vào Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh thở dài, đứng dậy vỗ nhẹ nhẹ váy, bước đi cẩn thận, lưu luyến không rời đi khỏi thư phòng.
Cửa phòng đóng lại, Linh Quỳnh lập tức dán lên cửa nghe lén.
"Tê....."
Quản gia khiếp sợ nhìn Linh Quỳnh.
"Im lặng." Linh Quỳnh bảo hắn đi nhanh đi.
Quản gia do dự một lát, cũng không rời đi, nhưng không phát ra tiếng động.
Gần đây vị tiểu thư này hình như rất được cha Cố cưng chiều.
Hiệu quả cách âm của thư phòng rất tốt, thật ra Linh Quỳnh cũng không nghe rõ được, chỉ mơ hồ nghe được một vài âm thanh.
Tiếng khóc của Tưởng Na đã sớm phát ra trong thư phòng.
Linh Quỳnh nghe thấy có vẻ rất thảm.
Hại người phụ nữ mà người ta thích nhất, còn tặng cho người ta một cái nón xanh* và một đứa con.
* Nón xanh: Cắm sừng.
Cũng không biết vị nương nương này lấy đâu ra dũng khí như vậy.
Cha Cố không biết có bị tức chết không.
Răng rắc----
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, hại Linh Quỳnh suýt chút nữa bị ngã vào trong.
Cô nhanh chóng đứng dậy, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt vô cùng ngây thơ vô tội.
Mặt cha Cố tối sầm, nói với quản gia: "Báo cảnh sát."
Quản gia: "...."
Quản gia không dám hỏi vì sao, dựa theo chỉ thị đi báo cảnh sát.
Tưởng Na bị mang đi, cha Cố rất nhanh thu hồi hết tất cả những gì ông đã cho Tưởng Na, bao gồm cả nhà và xe.
Nghe nói lão Ngũ ôm đùi cha Cố khóc mấy tiếng liền nhưng cuối cùng cũng không khiến cha Cố thay đổi chủ ý.
Vô cùng tuyệt tình.
Cũng may cha Cố còn có chút lương tâm, để lại cho lão Ngũ một ít tiền sinh hoạt để khỏi chết đói.
Nhưng mà không thể có cuộc sống như trước kia được nữa.
Linh Quỳnh đợi đến khi sự tức giận của cha Cố gần biến mất hết, sau đó mới chậm rãi đến xin cha Cố kinh phí.
Cha Cố suýt chút nữa đánh chết cô.
"Ba, ba không thể như vậy, đây đều là những tin tức con vất vả mới kiếm được, không thể không trả tiền nha!"
Cha Cố: "..."
Cha Cố tuy rằng muốn đánh chết Linh Quỳnh, nhưng cuối cùng cũng thanh toán tiền.
Thủ đoạn của tiểu nha đầu này rất khó đối phó, hắn mà không trả tiền, cảm giác sẽ không được yên ổn trong thời gian dài.
Sau đó cha Cố mới phát hiện, tiểu nha đầu này làm gì khó chơi, còn vô lương tâm nữa.
Linh Quỳnh bán đi bán lại những bí mật thương nghiệp trong tay cô, xử lý tất cả những người có khả năng thừa kế Cố gia.
Cuối cùng chỉ còn lại Cố Ninh Lộ, người trở thành cây súng để cô sử dụng.
Lúc Cố Ninh Lộ phát hiện có gì không đúng, phản ứng lại, tất cả những gì cô làm đều là dọn đường cho Linh Quỳnh.
Nhưng vẫn lấy tiền.
Nhưng mà...
Người cũng đã lên thuyền.
Lúc này nếu cô rời thuyền, có thể sẽ giống như những anh em chị em khác, cầm một ít cổ phiếu, có thể không lo cơm áo, nhưng sẽ không quá tốt.
Cho nên Cố Ninh Lộ lựa chọn đứng về phía Linh Quỳnh.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~