Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cha Giang đi theo Linh Quỳnh ra ngoài, liếc thấy thiếu niên đứng ngoài hành lang.
Hắn cúi thấp đầu, toàn thân ướt đẫm, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Lúc Linh Quỳnh đi thang máy, còn cố ý làm tóc hắn rối một chút, nhìn qua càng đáng thương hơn.
Hắn không cần làm cả, chỉ đứng đó, cũng đủ làm cho người ta đau lòng.
Lòng cha Giang bỗng trở nên nặng nề, có một loại cảm giác thở không nổi.
Mẹ Giang chạy theo ra, nhìn thấy Giang Lạc Mộc như thế, con ngươi hơi co rút lại, cuối cùng vẫn rất đau lòng.
Mẹ Giang nhanh chóng chạy tới "Sao lại bị mưa làm ướt thành thế này rồi, mau mang khăn và quần áo khô tới đây."
Giang Lạc Mộc không biết Linh Quỳnh nói gì ở bên trong, đối mặt với tình hình như vậy, có chút không biết làm sao.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh đã đi được một đoạn, lúc hắn nhìn sang thì đột nhiên quay đầu, làm một động tác rất bí ẩn với hắn.
Sau đó nắm tay lại, như là đang khích lệ hắn cố lên.
Biểu cảm Giang Lạc Mộc hơi ngây ngốc, tầm mắt rất nhanh đã bị ngăn cản, không nhìn thấy thân ảnh Linh Quỳnh đâu nữa.
. . .
Linh Quỳnh ngân nga một giai điệu, chậm rãi ung dung đi thang máy, tâm tình rất không tệ.
Mạc Ngôn có chút kỳ quái, cũng lớn mật hỏi ra nghi ngờ của mình: "Tiểu thư, trước kia không phải ngài nói giả bộ đáng thương làm người ta thương hại đều là chiêu trò của bạch liên hoa sao?"
Vừa rồi chẳng phải cô đã khiến Giang Lạc Mộc đóng vai đáng thương à?
Quần áo sạch đã thay rồi, lại bắt người ta cởi ra.
Linh Quỳnh hừ một tiếng: "Phải trở thành bạch liên hoa mới biết bạch liên hoa như thế nào chứ."
Không phải lúc nào Giang Khánh cũng bày ra cái bộ dạng đó trước mặt người Giang gia sao?
Lấy độc trị độc không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất sao?
Hắn bạch liên, vậy ta càng bạch liên hơn hắn đấy.
Xem xem ai sợ ai!
". . ."
Cái lí lẽ gì đây?
"Tiểu thư, tại sao ngài phải giúp hắn?"
Linh Quỳnh cười như mẹ hiền, ôm khuôn mặt nhỏ đang nhộn nhạo: "Con yêu rất đẹp."
"??" Nam sinh kia sao? Con yêu là loại xưng hô gì?
Chờ chút. . . Chỉ bởi vì hắn đẹp sao?
Tiểu thư nông cạn như thế à?
. . .
Bởi vì sự xuất hiện của Giang Lạc Mộc khiến bữa tiệc gia đình bị gián đoạn, mọi người đành phải ai về nhà nấy.
Trên đường trở về, cha Giang một mực trầm mặc, ngoại trừ hỏi han Giang Lạc Mộc hai câu, thì không nói gì thêm nữa.
Giang Khánh đứng ngồi không yên, nhưng cũng không dám nói chuyện.
Lúc này càng nói sẽ càng sai.
Hắn không thể hoảng hốt. . .
Hắn liếc thiếu niên đang ngồi bên cạnh mẹ Giang, muốn cảnh cáo hắn chớ nói lung tung, nhưng thiếu niên kia một mực cúi thấp đầu, không nhìn vào ánh mắt của hắn.
Về đến Giang gia, cha Giang bảo mẹ Giang đưa Giang Lạc Mộc về phòng trước.
"Giang Khánh."
". . . Cha." Giang Khánh khẩn trương đứng dậy.
"Hôm nay ta bảo con đưa Giang Lạc Mộc đến cùng, sao con lại không đưa nó tới?"
"Con thật sự có chờ Giang Lạc Mộc mà." Biểu cảm Giang Khánh lập tức bày ra bộ dáng uất ức "Bởi vì chờ lâu mà không thấy người nên con mới đi trước."
Giang phụ: "Lúc con đến, con đã nói với mẹ con thân thể nó không thoải mái nên mới không tới."
Giang Khánh: ". . ."
Hắn có nói như vậy à?
Giang Khánh có lẽ là vì quá căng thẳng, nên đầu óc có hơi loạn.
Hình như hắn có nói vậy thật. . .
Hắn biết là cho dù Giang Lạc Mộc có tới, cũng không vào được.
Hắn cũng không sợ Giang Lạc Mộc gọi điện thoại, bởi vì trong điện thoại của hắn không có số của cha mẹ Giang.
Hắn chỉ cần không nhận cuộc gọi, Giang Lạc Mộc sẽ không vào được.
Cha mẹ Giang sẽ rất tức giận và họ sẽ tin bất cứ thứ gì hắn nói, Giang Lạc Mộc cũng sẽ không có cơ hội giải thích.
Đương nhiên Giang Khánh cũng cảm thấy Giang Lạc Mộc sẽ không giải thích.
Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ có người dẫn cậu ta vào. . .
"Ba, con. . . Con không cố ý." Giang Khánh đại khái biết là không thể qua mặt được, bèn thẳng thắn xin lỗi "Con chỉ sợ hai người không cần con nữa. . ."
Giang Khánh nói là bởi vì Giang Lạc Mộc xuất hiện nên mình có cảm giác không an toàn, sợ bọn họ không thích hắn nữa, đuổi hắn về, cho nên mới làm ra chuyện sai lầm này.
Thái độ nhận lỗi của hắn vô cùng tốt.
Dù sao cũng nuôi vài chục năm rồi, nhiều năm như vậy, cha Giang cũng rất yêu thương hắn, thấy Giang Khánh như thế, cũng không nói quá nặng lời.
Cha Giang bảo Giang Khánh về phòng, đi tới đi lui trong thư phòng, nỗi lòng khó nói.
. . .
Ngày thứ hai sau chuyện của Giang Lạc Mộc, Giang Khánh và mẹ Giang không có ở nhà, cha Giang chờ hắn ở phòng khách.
Thấy hắn đi xuống, cha Giang làm biểu cảm trở nên nhu hòa hơn một chút "Lạc Mộc xuống rồi à."
Giang Lạc Mộc hơi ấp úng gọi một tiếng cha.
Bởi vì khi hắn ở nhà cha nuôi đã bị cha nuôi đánh hắn mấy lần nên hắn không gọi ông ta là cha nữa.
Cho nên tiếng xưng hô này, với hắn mà nói, rất xa lạ.
"Thân thể không thoải mái chỗ nào sao?" Cha Giang hỏi thăm.
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Không ạ."
"Vậy là tốt rồi." Cha Giang rõ ràng là không quen ở chung với Giang Lạc Mộc, từng lời nói ra đều phải nghĩ đi nghĩ lại "Giang Khánh ngã bệnh, mẹ con đưa nó đến bệnh viện rồi, lát nữa ta đưa con đi học được không?"
Nửa đêm hôm qua Giang Khánh đột nhiên phát sốt, còn nôn, dọa bọn họ nhảy dựng hết cả lên.
Giang Lạc Mộc hơi sửng sốt.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng về phía cha Giang, nhưng chỉ trong một chớp mắt, ánh mắt hắn liền rủ xuống, "Làm phiền người quá rồi, con. . . tự mình đến được."
"Không phiền phức, tiện đường mà." Cha Giang nói.
Giang Lạc Mộc không lay chuyển được cha Giang, cuối cùng chỉ có thể ngồi lên xe cha Giang.
Trên đường đi cha Giang cũng đã thử tìm chủ đề nói chuyện, nhưng câu nào Giang Lạc Mộc cũng trả lời rất ngắn gọn, không có ý tứ mở rộng nội dung nói chuyện.
Bởi vậy luôn không thể nói quá hai câu.
Mắt thấy sắp tới trường học, cha Giang hạ giọng nói, "Chuyện ngày hôm qua, là Giang Khánh không đúng , chờ hắn trở về, ta liền bắt nó xin lỗi con."
Giang Lạc Mộc nắm chặt cặp sách, không nói chuyện.
Cha Giang lấy ra một tấm thẻ, "Trong này có chút tiền tiêu vặt, con cầm lấy đi, không đủ thì nói cho ta."
Giang Lạc Mộc thấp giọng nói: "Con không cần."
Cha Giang trực tiếp nhét vào tay hắn "Sao có thể không cần chứ, con cứ cầm lấy mua đồ con thích đi, mật mã là sinh nhật con."
Giang Lạc Mộc không từ chối được.
"Đúng rồi, hôm qua cô gái đưa con đến tên là Cố Tê Tê à?" Ngữ khí cha Giang rất tùy ý, giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.
". . . Vâng."
"Con bé nói nó là bạn cùng bàn của con à?"
Giang Lạc Mộc gật đầu.
"Vậy con đối xử với bạn cho tốt." Cha Giang nói.
Giang Lạc Mộc không suy nghĩ sâu xa gì, nỗi nghi hoặc trực tiếp hiện lên mặt.
Cha Giang giải thích: "Con vừa chuyển đến, kết bạn được là rất tốt."
Giang Lạc Mộc nhấp môi, bạn bè sao?
Bọn họ chỉ mới biết nhau thôi. . .
Giang Lạc Mộc cầm thẻ ngân hàng xuống xe, hắn cúi đầu bước đến cửa trường học, khi sắp tiến vào cửa trường, đột nhiên quay đầu, đi về phía bên cạnh.
Bên cạnh có một cây ATM, Giang Lạc Mộc cho thẻ vào, nhấn mật mã.
[ Số dư còn lại: 1 vạn]
Giang Lạc Mộc nhìn chuỗi số không này một lúc lâu, ấn đăng xuất, lấy thẻ về, nhét vào chỗ dưới cùng của túi xách.
Lúc Giang Lạc Mộc đi ra khỏi cây ATM, tay chân lạnh lẽo, không thể nói nên lời mình đang có cảm giác gì.
Mỗi tháng Giang Khánh đều có 10 vạn tiền tiêu vặt, mà bây giờ cha Giang đưa một tấm thẻ cho hắn, bên trong cũng chỉ có 1 vạn tệ.
Không phải hắn ghét bỏ cha Giang cho ít, số tiền kia với hắn mà nói đã là rất nhiều.
Chỉ là khi có so sánh, trong lòng khó tránh khỏi chút mất mát.
Có lẽ là do hắn khác với Giang Khánh đi.
Giang Lạc Mộc thở ra một hơi, ổn định tâm tình rồi đi về phía trường học.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~