Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Không biết cần bao nhiêu thời gian Khương Tầm Sở mới có thể làm ra vắc-xin phòng bệnh, cho nên bọn họ phải tính toán lâu dài.
Lấy phòng thí nghiệm làm trung tâm, Linh Quỳnh dẫn theo người bắt đầu xây dựng.
Bên phía Khương Tầm Sở tiến triển không tồi, đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm.
Linh Quỳnh đã xử lý sạch sẽ những con Zombie xung quanh, trong trường hợp chúng nó ở xa, không cần lo lắng Zombie sẽ đánh hơi được rồi đến tìm con yêu nhà cô.
Vì con yêu mà tính toán.jpg
Sau một đoạn thời gian nữa, lại nhặt được một ít người sống sót.
Người sống sót gia nhập vào đại đội xây dựng, rất nhanh liền mở rộng khu vực hoạt động an toàn ra không ít.
Những người sống sót mới vừa bị nhặt về đều cảm thấy Linh Quỳnh là một bình hoa nhìn được mà không làm được.
Đến khi trực tiếp thấy bình hoa đánh Zombie.
Cái tốc độ cú headshot kia......
Đây sao có thể là bình hoa, đây là Thanh Đồng* đỉnh cấp thì có.
*Là một loại đồ cổ bằng đồng rất quý hiếm từ thời nhà Thương (trị vì từ khoảng năm 1766 TCN tới khoảng năm 1122 TCN).
...
"Sâm ca, chúng ta sắp hết nước rồi."
Trên đường cái, đoàn xe xếp thành một con rồng, mọi người đang ở nghỉ ngơi chỉnh đốn hoạt động.
Mục Sâm và căn cứ trưởng Vương đang đứng dưới bóng cây, thảo luận về đoạn đường tiếp theo.
Có người chạy tới báo tin.
Mục Sâm: "Còn bao nhiêu nữa?"
"Nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ đến ngày mai."
Mục Sâm: "Để tôi nghĩ cách, kêu mọi người không cần hoảng."
"Vâng."
Đợi người đi rồi, Mục Sâm khép bản đồ lại "Chú Vương, chúng ta thật sự mặc kệ căn cứ S bên kia sao?"
Căn cứ trưởng Vương ngậm một cây thuốc lá nhăn dúm, không châm lửa, nghe vậy thở dài: "Tiểu Sâm, chúng ta không phải thần tiên, không cứu được mọi người."
Mục Sâm: "Những chuyện bọn họ làm đó cũng mặc kệ hết sao?"
Căn cứ trưởng Vương: "Chuyện này đợi khi chúng ta tìm được chỗ an toàn lại nói tiếp."
Đám người kia thiếu vật mấu chốt, sẽ không thể dễ dàng thành công như vậy.
Mà cho dù bây giờ bọn họ muốn ngăn cản cũng không có đủ năng lực.
Tên họ Triệu kia đã thuyết phục được không ít người trong căn cứ, trang bị cũng tốt hơn so với bọn họ bây giờ.
Căn cứ trưởng Vương nói: "Bây giờ vẫn nên giải quyết vấn đề nước trước đi."
Mục Sâm gật đầu, dẫn người đi tìm nước.
Nước đọng chỉ cần không bị ô nhiễm đều có thể dùng để uống.
Vận may của Mục Sâm không tồi, tìm được một cái nhà máy nước khoáng, ở trước mạt thế có thể là sản nghiệp lòng dạ hiểm độc, nhưng hiện tại lại là nguồn nước cứu mạng.
Dựa vào nguồn nước này, đội ngũ có thể đi thêm đi một đoạn đường rất dài nữa.
"Mục ca, anh tới xem nè." Người canh gác trên nóc xe cuối người xuống, gõ cửa sổ xe Mục Sâm.
Mục Sâm trực tiếp nhảy từ cửa sổ xe ra, đứng lên nóc xe.
"Đó là thành phố C?"
"Đúng vậy." Người bên cạnh chỉ sang bên cạnh "Mục ca anh xem bên kia kìa."
Mục Sâm nhìn theo qua, phát hiện đoạn đường phí trước đã bị đất, đá lở vùi lấp.
"Mục ca, nếu chúng ta muốn đi qua, cũng chỉ có thể đi từ thành phố C qua."
"Ngoại trừ thành phố đó chỉ còn một con đường này sao?"
"Đúng vậy, muốn đi qua đoạn này chỉ có một con đường này, những con đường khác đều đã bị sạt lở."
Con đường này sụp đổ rất đúng lúc......
Vào thành phố thì rất nguy hiểm, nhưng nếu bọn họ không vào thành, sẽ cứ bị vây ở chỗ này.
...
Sau khi Mục Sâm và căn cứ trưởng Vương thương lượng, cuối cùng quyết định vẫn là đi qua từ thành phố C.
Bọn họ đã thương lượng kế hoạch xong, đầu tiên cho một tiểu đội đi dò đường, tìm ra một con đường an toàn, để đảm bảo những người còn lại có thể nhanh chóng đi qua.
Mục Sâm là người dẫn dắt tiểu đội đầu tiên đi dò đường.
Có thể là do không may, mới vừa đi vào liền gặp phải Zombie, xảy ra hỗn chiến.
"Mục ca, đám Zombie này không bình thường, vì sao đều ở bên ngoài?"
Zombie trong thành phố thích trốn vào những kiến trúc tối, đại bộ phận đều sẽ tập trung ở mảnh đất trung tâm.
Zombie ở rìa thành phố từ trước đến nay đều không nhiều lắm.
Đây là kinh nghiệm của bọn họ khi sống ở đây lâu như vậy, nhưng vì sao bên ngoài thành phố C có nhiều Zombie như vậy?
Tiểu đội của Mục Sâm bị Zombie truy đuổi, cũng không biết bọn họ chạy về hướng nào.
Pằng pằng pằng——
Tiếng súng xa lạ vang lên từ trên cao.
Sau đó Zombie liên tiếp ngã xuống đất.
Mục Sâm nhìn lên trên, có một chiếc máy bay không người lái trên trời.
Mà trên sân thượng bên cạnh cũng có mấy người.
Dễ thấy nhất chính là tiểu cô nương ngồi ở mép sân thượng, cô mặc bộ váy màu đỏ, chống hai tay bên hông, không hoảng không loạn, nhàn nhã rung chân.
Qua một khoảng thời gian không gặp, cô vẫn sạch sẽ như cũ, vẫn không cùng một thế giới với những người giãy giụa cố gắng sinh tồn như bọn họ.
...
Linh Quỳnh đang ngậm kẹo mút, dẫn theo một nhóm người đi từ trên lầu xuống, máy bay không người lái bay lên, bay về nơi xa.
"Sao mấy người lại ở chỗ này?" Mục Sâm kỳ quái.
Linh Quỳnh lấy kẹo mút ra "Sao mấy người lại ở chỗ này?" Trả lại nguyên văn câu hỏi cho hắn.
"......"
Không khí phi thường quái dị.
Linh Quỳnh không quan tâm, cắn kẹo mút, đánh giá đồng đội phía sau hắn.
Cuối cùng là Mục Sâm lên tiếng trước.
"...... Chúng tôi muốn đến căn cứ phía nam, bên đó ít Zombie, là một căn cứ an toàn, nhưng phải đi qua thành phố C mới đến được đó."
Cho nên bây giờ bọn họ mới ở chỗ này.
"À, chúng tôi tạm thời ở nơi này." Có qua có lại, Linh Quỳnh cũng trả lời.
"Sống ở nơi này?"
Mục Sâm cảm thấy Linh Quỳnh đang nói đùa, dân cư trong thành phố C không hề ít, là thành phố lớn với dân cư hàng chục triệu người.
Nơi này làm sao ở lại được?
Nhưng rất nhanh sau đó Mục Sâm liền biết lời cô nói là thật.
Từ nơi bọn họ gặp nhau đi tiếp, rốt cuộc không gặp được bất kì một con Zombie nào nữa.
Bọn họ đi trên đường, thậm chí là tạo ra động tĩnh lớn, cũng không có con Zombie nào xuất hiện.
"Đa phần đội ngũ của chúng tôi còn ở bên ngoài, có thể để cho bọn họ vào đây không?"
"Không được, quá nhiều người vào thành sẽ dẫn Zombie tới." Người nói chuyện chính là An Trường Kình râu ria xồm xoàm.
Nói đến cái này, Mục Sâm hỏi ra nghi hoặc của mình: "Vì sao tất cả Zombie đều tụ tập ở bên ngoài?"
An Trường Kình: "Còn không phải là vì......"
"Anh nói rất nhiều nha." Linh Quỳnh cắt đứt lời của An Trường Kình.
"Không...... Hắc hắc." An Trường Kình cười gượng một tiếng "Tôi đi kiểm tra máy bay không người lái."
Linh Quỳnh dẫn Mục Sâm vào một tòa nhà , thang máy vẫn vận hành bình thường, cô ấn nút thang máy, ý bảo Mục Sâm đi vào.
Mục Sâm nhấc chân đi vào, Linh Quỳnh ngăn lại những người đằng sau, cười nói: "Các người chờ ở chỗ này một chút đi."
Vài người theo bản năng nhìn về phía Mục Sâm.
Mục Sâm khẽ gật đầu, lúc này bọn họ mới lui lại.
Thang máy đưa bọn họ đến lối vào của phòng thí nghiệm, người trong phòng thí đang làm việc rất nghiêm túc, theo dây chuyền.
Khi thấy có gương mặt xa lạ xuất hiện, có người tò mò đánh giá, có người vẫn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không rảnh chú ý.
Mục Sâm nhíu mày thành hình chữ xuyên 川.
Bây giờ cứ hễ thấy phòng thí nghiệm là hắn chán ghét theo bản năng.
"Các người đang nghiên cứu cái gì?"
"Vắc-xin phòng bệnh."
"Vắc-xin phòng bệnh?"
"Ừm."
"Các người có thể phát minh ra vắc-xin phòng bệnh sao?"
Linh Quỳnh chớp mắt "Mục tiên sinh, bất kì chuyện gì đều cần có thời gian, trước khi nó được làm ra, không có ai có thể bảo đảm chắc chắn có thể làm được hay không."
Mục Sâm: "......"
Linh Quỳnh dẫn hắn đến một căn phòng rộng rãi, ý bảo hắn ngồi xuống đi.
Mục Sâm cảm thấy Linh Quỳnh muốn nói chuyện gì đó tương đối quan trọng, bằng không cô sẽ không dẫn mình đến đây.
Sự thật chứng minh Mục Sâm nghĩ không sai.
Linh Quỳnh hỏi hắn muốn ở lại nơi này hay không.
"Ở lại nơi này?"
"Đúng vậy."
"Vì sao?"
Linh Quỳnh đúng lý hợp tình: "Nếu thật sự nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh rồi, không thể bắt tôi đi làm lụng vất vả phân phát vắc-xin phòng bệnh ra ngoài chứ?" Nam chính nên làm tròn bổn phận của nam chính!
Mục Sâm: "......"
Câu này nói ra cứ như sẽ có thể phát minh ra vắc-xin phòng bệnh vậy.
Mục Sâm không lập tức đồng ý với Linh Quỳnh, nói cần phải trở về thương lượng lại với mọi người.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Bỏ phiếu tháng đi nha ~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~