Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Vào ban đêm.
Trước không có làng sau không có tiệm, chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời.
Chuyện ngủ ngoài đường cũng là chuyện phổ biến trên đường đi, từ phía sau Linh Quỳnh dọn ra một chiếc ghế gấp của riêng cô, nằm một cách thoải mái dễ chịu, như đang nghỉ phép vậy.
An Trường Kình đã mệt mỏi cả một ngày, thật sự không còn tâm sức đâu mà suy nghĩ đến những chuyện khác.
Ăn uống no đủ xong liền lăn ra ngủ, còn ngáy to.
Khương Tầm Sở đột nhiên mở miệng: "Trước khi virus bùng phát, cha tôi đã tiêm cho tôi một loại thuốc nào đó."
"Sau khi bị tiêm xong tôi liền ngất đi, chờ khi tỉnh lại tôi đã phát hiện mình đang trong ngăn tủ. Cha tôi đã không thấy đâu, nhà đã bị ai đó lật lên đến lung tung hỗn loạn, sau đó chính là lúc virus bùng nổ."
Cha Khương Tầm Sở là chuyên gia về virus học.
Sau khi thiên thạch rớt xuống, những phòng thí nghiệm được nhanh chóng thành lập như tổ kiến, cha Khương cũng bị gọi qua theo.
Sau hai tháng nữa, Khương Tầm Sở cũng chưa được gặp lại cha Khương, chỉ có thể liên lạc qua các cuộc gọi video, tuy rằng chỉ có mình cha Khương, nhưng Khương Tầm Sở vẫn có thể nhìn ra manh mối từ đoạn video.
Cha Khương bị người ta theo dõi.
Khương Tầm Sở cũng không quá để ý, các dự án quan trọng của cha hắn đều sẽ có bảo mật.
Ngay trước lúc virus bùng nổ, hắn gặp cha Khương ở dưới lầu lúc đi học về.
Lúc ấy cha Khương nhìn qua rất mệt mỏi, nhưng cũng không có gì dị thường.
Sau khi lên lầu, ông ấy lại tiêm cho hắn một liều thuốc nữa.
Lý do của cha Khương là do bùng phát dịch cúm nên phải tiêm thuốc phòng bệnh.
Khương Tầm Sở cũng chưa kịp suy nghĩ gì, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Ngay từ đầu Khương Tầm Sở cũng không biết thuốc kia có tác dụng gì, cứ như chỉ để làm hắn hôn mê thôi.
Khi Khương Tầm Sở phát hiện cha Khương mất tích, cũng hoài nghi lúc ấy người kia có phải cha Khương hay không.
Nhưng từ một số chi tiết nhỏ, hắn có thể biết, người kia chính là cha hắn.
Thẳng đến sau khi hắn bị cắn, qua cả một ngày mà vẫn không biến dị.
Sau đó nữa cũng không, Khương Tầm Sở liền nghĩ ngay tới thứ thuốc cha Khương đã tiêm cho mình.
...
Khương Tầm Sở không nói chuyện này đã nói với bất kì người nào khác.
Bởi vì một khi nói ra, kết cục có thể sẽ giống như lần trước......
Nhưng mà vì sao lại nói cho cô......
Khương Tầm Sở cũng không thể nói rõ, đại khái là cảm thấy cô sẽ không hại mình thôi.
Linh Quỳnh nghiêng đầu nhìn hắn: "Anh cảm thấy ông ấy tiêm vào người anh cái gì vậy?"
Khương Tầm Sở: "Không biết, có thể là vắc-xin phòng bệnh, cũng có thể là thứ nào đó khác."
Linh Quỳnh suy tư một lát: "Chính là nói, vì anh được tiêm thứ thuốc kia, cho nên mới không biến dị."
"Nhưng virus vẫn ở trong thân thể anh như cũ, chứng minh thứ thuốc này chưa được làm xong, có thể là bán thành phẩm."
"...... Cha anh là một người tàn nhẫn nha."
Dám tiêm cả bán thành phẩm vào thân thể con trai mình.
Khương Tầm Sở: "Nếu ông ấy không tiêm cho tôi, có thể tôi đã sớm trở thành zombie."
"Cũng đúng......" Hình như Linh Quỳnh nghĩ đến cái gì đó, liền nói Khương Tầm Sở cho mình xem miệng vết thương của hắn.
Những hoa văn màu đen đã lặn đi rất nhiều, về lại vị trí ba bốn cm xung quanh miệng vết thương lúc trước.
Hiện giờ bọn họ đã cách thành phố kia rất xa rồi.
"Bây giờ về cơ bản có thể xác định, là bởi vì anh tới gần thiên thạch, virus mới đột nhiên lan ra với tốc độ nhanh chóng như vậy." Linh Quỳnh kết luận.
"Nhưng mà...... Vì sao zombie lại đuổi theo anh chứ?"
Không thể bởi vì nhãi con đẹp trai chứ?
Khẳng định là có nguyên nhân khác......
Những con zombie đó dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhãi con.
con ngươi Linh Quỳnh xoay tròn vài vòng, ấn lấy cánh tay Khương Tầm Sở: "Ca ca, chúng ta đi làm vài cái thí nghiệm đi."
"???"
"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh."
"......"
...
Linh Quỳnh nói thí nghiệm, chính là đi tìm zombie, xem nó vì sao lại đuổi theo hắn.
Sau khi rời khỏi thành phố đó, zombie cũng không chủ động đuổi theo hắn nữa.
Chỉ khi tạo ra những âm thanh lớn, kinh động đến chúng nó, mới có thể bị đuổi.
Cuối cùng Linh Quỳnh đề xuất lấy máu..
Cô dẫn mười mấy con zombie lại đây, bảo An Trường Kình và Khương Tầm Sở cùng cắt ngón tay để lấy máu.
An Trường Kình: "Vì sao lại là tôi?"
Linh Quỳnh cười một chút: "Không thì lấy của tôi sao?"
An Trường Kình: "......"
Người công cụ không có quyền lên tiếng.
An Trường Kình nhìn xuống phía dưới, những con zombie đang lang thang ở dưới, hắn cắn răng, nhắm chặt mắt, cắt một đường cực sắc lên ngón tay.
Máu nhỏ giọt từ không khí, rơi xuống mặt đất.
Con zombie gần nhất ngửi thấy mùi máu, gầm nhẹ và ngửi ngửi khắp nơi trong không khí.
Những con zombie còn lại nghe thấy tiếng gầm, dần dần tiến về phía bên này.
Nhưng sau khi máu của Khương Tầm Sở rơi xuống, đột nhiên zombie chạy như đàn ong vỡ tổ về phía hắn.
Động tác của chúng nó mãnh liệt hơn lúc nãy nhiều, rống cũng to hơn nhiều.
Cũng cố gắng lên nhiều.
Phản ứng hoàn toàn khác với lúc nhìn thấy máu của An Trường Kình.
An Trường Kình đột nhiên giờ tay ra chụp lấy cánh tay Linh Quỳnh.
"Làm gì vậy?"
An Trường Kình run run rẩy rẩy mà chỉ về phía trước.
Vị trí lúc này của bọn họ, vừa lúc có thể thấy hai con phố.
Lúc này trong một góc phố, một con lại tiếp một con zombie xuất hiện, chạy như điên đến bên này.
Khung cảnh kia cực kì giống mấy cảnh trong phim, khi vai chính phải đối mặt với cả đống quái vật chui ra từ phế tích.
Linh Quỳnh: "......"
Cmn!!
Chạy đi!!
...
Sau khi bỏ xa đám zombie quá mức nhiệt tình kia, Linh Quỳnh ngồi xụi lơ ở ghế sau, cuối cùng còn ngã vào người Khương Tầm Sở.
Khương Tầm Sở không có chỗ để nhích ra, chỉ có thể giữ vững thân thể.
"Chúng nó quả thật rất thích máu của anh." Linh Quỳnh kéo tay Khương Tầm Sở, vuốt vuốt băng keo cá nhân đang bao bọc ngón tay.
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở giật giật, nhưng vẫn không dám động.
Những con Zombie đó là dựa vào máu, mà tới truy đuổi Khương Tầm Sở.
Nhưng là mà vì sao......
Thì không biết.
Rốt cuộc không ai có thể biết trong đầu đám Zombie nghĩ cái gì.
"Khương ca, máu anh có chỗ nào đặc biệt à?" An Trường Kình vẫn như cũ không biết có chuyện gì xảy ra rất tò mò.
Hai anh em này cứ nói chuyện thần thần bí bí.
Nhưng xét từ những chuyện trước đó, hẳn là Khương Tầm Sở có gì đó không ổn!
Linh Quỳnh lên tiếng trước: "Không nên biết thì đừng hỏi, cẩn thận bị diệt khẩu nha."
An Trường Kình: "......"
An Trường Kình thành thành thật thật lái xe, thỉnh thoảng quan sát hai người đằng sau.
Hai người cũng chưa nói thêm lời nào.
Linh Quỳnh dựa vào Khương Tầm Sở, ngón tay đặt trên lòng bàn tay Khương Tầm Sở, trông có vẻ mơ màng sắp ngủ.
Khương Tầm Sở ra nhìn ngoài cửa sổ xe, thần sắc bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đáy lòng An Trường Kình dâng lên một chút cổ quái.
Một lát sau hắn nhìn lại, phát hiện Linh Quỳnh đã ngủ rồi, cánh tay vòng qua eo Khương Tầm Sở, dùng tư thế quá mức thân mật dựa vào lòng ngực hắn.
Giây tiếp theo An Trường Kình liền bắt gặp ánh mắt Khương Tầm Sở.
"Nhìn đường." Khương Tầm Sở nhắc nhở hắn.
An Trường Kình nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, tay cầm vô lăng nắm chặt lại giãn ra,, giãn ra rồi lại nắm chặt.
"Khương ca, tôi có thể hỏi anh một chuyện chứ?"
Khương Tầm Sở: "Có thể."
"Anh...... Và em gái anh, quan hệ có phải có chút......." An Trường Kình khó mở lời, cho Khương Tầm Sở một ánh mắt tự hiểu đi.
"Có vấn đề gì?"
"Thì..... Thì không giống những cặp anh em bình thường"
Xung quanh hắn cũng có nhiều cặp anh chị em rồi, quan hệ tốt, không tốt đều có cả.
Nhưng lại chưa thấy qua cặp nào....... ái muội như vậy.
Đúng, lúc trước An Trường Kình đã cảm thấy không thích hợp.
Bây giờ nghĩ lại, hai người này thật là quá mức ái muội.
Khương Tầm Sở: "Bọn tôi không phải anh em."
An Trường Kình ngớ người: "Hả?"
Chuyện anh em này, hoàn toàn là do An Trường Kình nghe Linh Quỳnh gọi ca ca tự tưởng tượng ra, Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở chưa từng chính miệng nói ra bọn họ có quan hệ gì.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~