Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giờ thì hay rồi, đâu thể 'làm nở hoa' được nữa.
Linh Quỳnh cầm cái túi đứng bên cạnh, sắp xếp gọn đồ đạc lại, giao cho Khương Tầm Sở đeo.
"Bọn họ tới tìm chúng ta sao?" An Trường Kình di chuyển đến bên cạnh bọn họ.
Linh Quỳnh nặn ra nụ cười giả tạo: "Anh cảm thấy thế nào?"
". . . Tôi cảm thấy đúng là vậy."
"Vậy còn không mau chạy?"
An Trường Kình lập tức chỉ vào đằng sau, " Vừa rồi tôi nhìn thấy bên kia có lối ra."
Ba người đi ra ngoài từ lối ra cửa sau, cửa lớn siêu thị có động tĩnh, hẳn là có người đi vào rồi.
Lối ra cửa đóng kín, Linh Quỳnh tùy tiện đưa tay kéo đã mở.
Cô ló đầu ra ngoài nhìn một chút, một giây sau lại rụt về, đóng cửa lại nhẹ nhàng.
"Làm sao vậy?" An Trường Kình khẩn trương hỏi.
Linh Quỳnh thở ra một hơi, nói: "Bên ngoài có không ít bảo bối nhỏ nha."
Bảo bối nhỏ? Cái gì nhỏ. . . một tia suy nghĩ của An Trường Kình lóe lên: "Zombie?"
Zombie thì nói Zombie đi, lại còn bảo bối nhỏ.
Bảo bối nhỏ như vầy, chả ai dám muốn.
Bên ngoài là một ngõ nhỏ, ra khỏi ngõ là đường cái.
Nhưng mà trong ngõ nhỏ có mấy con Zombie , trên đường cái bên kia tựa hồ cũng có.
"Lối thoát ở chỗ này." Ánh mắt Khương Tầm Sở đảo qua xung quanh, "Nơi này không ra được, cũng chỉ có cửa chính, nhưng mà. . ."
Nhưng mà hiện tại cửa chính cũng có người.
Mà lại là tới bắt bọn họ.
Ánh mắt Khương Tầm Sở chú ý đến kệ hàng cách đó không xa, hắn khom người đi qua rồi cầm về hai cái thùng.
"Nơi này hẳn là nhà kho, mọi người trốn vào trước đi." Khương Tầm Sở một bên vừa mở thùng vừa nói.
Ngoại trừ lối ra, chỉ còn lại một cánh cửa.
An Trường Kình nhấn một cái vào chốt cửa thì cửa liền mở ra, chỉ chờ một chút, làm dấu tay ok biểu thị an toàn.
"Anh muốn đem Zombie vào à?"
"Ừm."
Tốc độ trả lời của Khương Tầm Sở rất nhanh, xe đồ chơi giản dị cố định bên trên có thể phát ra âm thanh hộp nhạc.
Khương Tầm Sở không biết âm thanh lớn bao nhiêu.
Nhưng cái thứ đồ chơi Zombie này có thính giác rất tốt, hẳn là có thể dẫn dụ chúng tới.
Người điều tra bên kia đã lục soát xong bốn kệ hàng sắp xếp.
Ngay lúc hắn vòng qua kệ hàng cuối cùng, đột nhiên một cỗ xe đồ chơi lao ra, nhạc Giáng Sinh vui vẻ vang lên.
Không gian bên trong yên tĩnh, âm thanh kia vừa đột ngột vừa lớn tiếng.
Ngay sau đó là tiếng Zombie gầm thét.
Cửa được đánh dấu là lối thoát an toàn bị phá tan, Zombie từ bên ngoài tràn vào.
Trước sau cũng chỉ có mấy giây, mấy người kia không kịp phản ứng.
Chờ khi hắn hồi thần lại, không kịp suy nghĩ gì mà cầm vũ khí bắn phá.
Vũ khí không được trang bị ống giảm thanh, âm thanh lập tức truyền ra ngoài siêu thị.
Zombie du đãng gần siêu thị đồng thời nhìn về nơi phát ra âm thanh, một giây trước còn đứng im, một giây sau đồng thời chạy như bay về hướng bên kia.
. . .
Zombie trong ngõ nhỏ đều chạy vào siêu thị, ba người Linh Quỳnh cấp tốc rời đi từ ngõ hẻm.
Linh Quỳnh chạy ra ngõ nhỏ, đột nhiên dừng lại.
"Bà cô của tôi ơi, cô làm gì đó? Còn không mau chạy?" An Trường Kình quay đầu thúc giục cô.
Khương Tầm Sở cũng dừng lại, "Làm sao vậy?"
Mặt nhỏ của Linh Quỳnh nghiêm túc, "Không được, tôi phải đi lấy xe của tôi."
An Trường Kình gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh: "Lúc này mà còn muốn xe nữa hả!" Thoát chết không bằng giải thoát xe à.
Xe kia cũng không còn nhiều xăng, đến lúc cần lại tìm một xe khác là được rồi.
"Anh không hiểu."
Đây là xe rút thẻ mới có được.
Sao có thể so sánh với xe phổ thông?
"Mọi người đi đến chỗ an toàn trốn trước đi, tôi đi lấy xe." Linh Quỳnh quay ngược trở về.
An Trường Kình trừng mắt, quay đầu nhìn Khương Tầm Sở: "Cậu không ngăn em gái cậu à?"
Khương Tầm Sở: "Tôi đi theo cô ấy."
An Trường Kình: ". . ."
Đm!
. . .
Linh Quỳnh vòng về cửa chính siêu thị.
Đám người kia có không ít người tới, lúc này đang bị Zombie vây khốn ở tầng hai của cửa hàng đối diện siêu thị.
Còn có mấy người không thể đi vào, đứng trên trần xe.
Zombie vây quanh chiếc xe, với tay bắt lấy người.
Linh Quỳnh nhìn vào bên trong cửa hàng, liếc thấy có Lâm Diệu Như bên trong đó.
Cô ta vẫn ở cùng đám người này à?
Linh Quỳnh đưa mắt sang chỗ khác, tìm kiếm xe của mình.
Xe của cô ở biên giới vòng chiến, Zombie nhảy rất hăng say, muốn qua, có hơi phiền toái.
【 Tình yêu ơi, đề nghị ngài rút thẻ trước nha. 】
"Vì sao?"
【 Tình yêu ơi, nghe tôi không sai đâu. 】 Lấp Lánh thành khẩn không thôi【 Ngài nhìn xem, tôi đã hại ngài lúc nào chưa, tôi tồn tại chính là để tận tuỵ phục vụ ngài. 】
Linh Quỳnh: ". . ." Tận tuỵ lừa khắc kim còn tạm nghe được.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà. . .
Linh Quỳnh rụt về lại, mở trang chủ ra.
"Từ bỏ rồi à?" An Trường Kình cho rằng Linh Quỳnh bị chiến trận bên kia hù, từ bỏ, lập tức kích động.
Linh Quỳnh: "Tôi đang suy nghĩ."
An Trường Kình: ". . ."
Cô suy nghĩ cái gì?
Cô còn ngồi xuống nữa!!
Rút thẻ là một việc rất tốn thể lực, Linh Quỳnh một bên rút thẻ, còn có thể một bên chú ý tình hình chiến đấu.
Zombie bị âm thanh hấp dẫn, tụ tập tới càng ngày càng nhiều.
Cửa hang kia cũng không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.
Mấy người trên xe kia tựa hồ hết đạn, chỉ có thể rút ra vũ khí lạnh, cứng đối cứng với Zombie.
Zombie bò lên trên trần xe, rất nhanh liền lôi kéo được mấy người kia, kéo xuống mặt đất, bao phủ ở trong đại quân Zombie.
Linh Quỳnh há hốc vì kinh ngạc, ôm cánh tay chà xát, quá dọa người.
Linh Quỳnh vây xem ở khoảng trống, bên trong kho thẻ bay ra một tấm thẻ lấp lóe.
[ 1000 m ]
Linh Quỳnh: ". . ."
Không thể nào hiểu nổi tên thẻ, không có cách nào hiểu.
Mặt thẻ là một con đường, Linh Quỳnh hồi tưởng, hình như đã có lúc đi ngang qua. . .
Đã rút được kịch bản của thẻ, Linh Quỳnh lập tức đứng dậy, "Mọi người ở chỗ này chờ tôi, tôi tự mình đi qua bên kia một chút."
"Cô. . ." Khương Tầm Sở giữ chặt cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói ra hai chữ: "Cẩn thận."
"Yên tâm, chuyện nhỏ."
Zombie bị đám người Triệu Kỳ hấp dẫn lực chú ý, Linh Quỳnh đi vòng qua từ phía sau, rất nhanh đã tới được xe ở bên cạnh.
Có Zombie rời khỏi nhóm, lắc lư tới gần xe.
Linh Quỳnh từ dưới đất bò dậy nhặt lấy cây gậy sắt nhọn, thời điểm Zombie tới, cắm thẳng vào trong đầu nó.
Tốc độ của cô vừa nhanh vừa độc.
Trúng ngay vị trí chính giữa.
Thân thể Zombie lung lay, chậm rãi ngã xuống đất.
Zombie tiên sinh dùng kết quả thực tế chứng minh, đào ngũ sẽ gặp xui xẻo.
Pằng ——
Linh Quỳnh còn chưa mở cửa xe, một viên đạn đã bắn vào cửa sổ xe.
Cửa sổ xe là chống đạn, không bị vỡ hay nứt gì.
Nhưng mà dọa Linh Quỳnh hét to một tiếng.
Viên đạn thứ hai không cho Linh Quỳnh cơ hội thở một hơi, rất nhanh đã bắn đến. . . Đây rõ ràng là nhắm thẳng vào cô.
Linh Quỳnh mắng một tiếng, vòng qua một bên khác.
Mượn xe che chắn, Linh Quỳnh thấy rõ người nổ súng.
Là một nam.
Không biết.
Nhưng hắn đứng bên người Lâm Diệu Như, khẳng định là cô ta chỉ điểm.
Ách.
Đây là không nuốt chửng ba ba được, nên trong lòng bất an à.
Ngẫm lại cũng đúng, nữ chính đã bị cô ta hại chết, nếu nam chính biết, cô ta sao có thể bịa rằng mình vô tội được?
. . .
"Thấy cô ta đâu không?" Lâm Diệu Như không nhìn thấy Linh Quỳnh, cô ta tránh đi chỗ nào rồi.
"Không có." Nam nhân cầm vũ khí cũng không nhìn thấy, hắn hơi chần chờ " Trước hết chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó Zombie, rời khỏi chỗ này trước đi."
Bây giờ Zombie vây bọn hắn ở đây, cứ tiếp tục như thế, tất cả mọi người phải viết di chúc tại chỗ mất.
"Anh theo dõi cô ta, cô ta vừa đi ra, lập tức nổ súng."
". . ."
Lâm Diệu Như đi tìm Triệu Kỳ, Triệu Kỳ lúc này vội vàng đối phó với Zombie, không rảnh chú ý đến cô.
Lâm Diệu Như: "Tôi có biện pháp rời khỏi chỗ này."
Triệu Kỳ: "Cô có biện pháp?"
Lâm Diệu Như gật đầu.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~