Thiên An liếc nhìn cô gái trước mắt mình rồi quay người rời khỏi ban công.
Nhìn Thiên An rời đi mà lòng cô trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, tuy đã nhẹ nhõm hơn nhưng trong lòng cô bây giờ vẫn đang cô một tảng đá lớn đè nặng trong lòng của cô.
“Cuối cùng ngày này cũng đã đến.”
Rồi đến cuối cùng thì sự thật cũng đã đến lúc được tiết lộ, cuối cùng thì sự thật vẫn mãi là sự thật thứ mà bây giờ cô gái nhỏ muốn cố gắng thay đổi nhưng rồi cũng đành phải bất lực trước nó. Nếu đã không còn che dấu được nữa thì cũng đã đến lúc kết thúc tất cả, để tránh “đêm dài lắm mộng.”
Làn gió nhẹ đưa tóc cô gái khẽ di chuyển, đôi mắt đêm láy của cô gái cũng theo mà lay nhẹ, Sam khẽ nở một nụ cười nhẹ nhằm an ủi chính bản thân mình.
Ba năm trước, Mai Ánh cũng ba mình bước xuống khỏi máy bay, cùng lúc đó một cô gái đội chiếc mũ đen cùng với một bộ đồ trắng thân hình mảnh khảnh luôn nhìn theo từng cử chỉ của Mai Ánh.
Nhìn thấy Mai Ánh tận tình chăm sóc cho ba mình như vậy khiến cô gái có chút chạnh lòng, ánh mắt cô gái chứa đầy ghen tị rồi đắm chìm vào suy nghĩ.
“Đâu... đi đâu rồi.”
Sam lúng túng nhìn xung quanh nhưng đều không có kết quả, cô gái nhỏ đành ngậm ngùi cầm chiếc điện thoại lên bấm dãy số dài.
“Tình hình thế nào rồi.”
Đầu dây bên kia giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông vang vọng truyền tới tai cô gái.
“Cháu.... cháu...lạc mất cô ấy rồi.”
Cô gái lúng túng trả lời.
Dù sao cũng là một cuộc trao đổi, tiền cô cũng đã nhận, mà người bây giờ lại không tìm thấy khiến cô có chút thẹn lòng.
“Không sao, ta sẽ gửi địa bệnh viện, cháu cứ tiếp tục làm theo kế hoạch để giúp đỡ cô bé đó là được.”
Giọng ông nhẹ nhàng an ủi cô gái.
Sam là đứa con duy nhất của chủ tịch công ty Falis một công ty lớn về mảng điện tử, nhưng cô luôn có hiềm khích với ông khi ông tiến thêm một lần nữa với một người phụ nữ khác, cô cảm thấy mình như luôn bị bỏ rơi trong chính căn nhà của mình. Khi cho tận sâu trong lòng cô luôn muốn hơn cha mình và luôn làm theo ta muốn của mình cho đến một ngày cô rời khỏi nhà quyết bước đi theo con đường của mình, mà không có sự giúp đỡ của ông.
Nhưng có lẽ cô nghĩ quá đơn giản về cuộc sống này rồi, không tìm được việc làm khiến cho cuộc sống của cô rơi vào ngõ cụt, chỉ có khi gặp được chú của mình, Quý Mạc Thương đưa cho cô một tấm thẻ đen cùng với yêu cầu theo sát và giúp đỡ Mai Ánh, thấy mọi người luôn xoay quanh chăm sóc cho cô gái đó khiến cô rất tò mò nên cũng đồng ý với điều kiện.
Từ lúc đó Sam luôn kiếm rất nhiều lí do để trở thành bạn tốt của Mai Ánh, dần dần cô cũng chìm theo vào thứ tình bạn giả dối này đến mức không còn muốn rời bỏ nó, nhưng cô lại không nghĩ rằng mình phải tiết lộ sự thật này sớm đến vậy.
Trở về với thực tại nước mắt cô từ lúc nào đã lăn xuống, cô bất giác đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt, có lẽ do sự ôn nhu của Mai Ánh đã khiến cho cô gái từ ghen tị trở nên ngưỡng mộ, không biết từ lúc nào Mai Ánh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống đầy khó khăn của chính cô.
“Sam, cậu sao vậy.”
Giọng nói Mai Ánh đầy ngọt ngào vang vọng truyền tới tai cô gái nhỏ.
“Mình...mình không sao.”
Giọng cô gái khản đặc, vội vàng lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, nhanh chóng chỉnh trang lại khuôn mặt nhợt nhạt của mình, nhẹ nhàng nở một nụ cười gượng ép.
“Vậy sao?”
Mai Ánh nhỏ giọng đi tới bên cạnh Sam.
Cô gái giật mình quay sang nhìn Mai Ánh đang tới phía sau mình.
“Mọi người về cả rồi sao?”
Sam nhìn xung quanh, phía trong nhà bây giờ chỉ còn hai người, ánh mắt cô gái ôn nhì nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Mai Ánh.
“Mai Ánh, mình....mình có chuyện muốn nói?”
Đôi bàn tay Sam chứa đầy áp lực cầm lấy tay Mai Ánh.
“Có chuyện gì sao?”
Mai Ánh lo lắng, nhìn vào đôi mắt thâm quầng của Sam.
“Mình xin lỗi.... mình thật sự xin lỗi cậu.”
Tất cả nhũng giọt nước mắt dồn nén cuối cùng cũng không thể tự chủ được mà cứ thế rơi xuống, đôi tay cô cũng đồng thời nắm chặt lấy tay Mai Ánh. Có lẽ do cô quá sợ mất đi người bạn duy nhất này chăng?
“Cậu sao vậy?”
Những hành động của Sam khiến cho Mai Ánh trở nên luống cuống không biết nên làm gì? Không biết chuyện gì đang xảy ra? Nhanh chóng đưa bàn tay còn lại lên lau đi những giọt nước mắt của Sam.
Sam nhanh chóng bình tĩnh lại,từ từ kể lại cho Mai Ánh nghe những việc mình đã làm đều có người đứng sau để giúp đỡ, cô tự trách bản thân mình không nên tiếp cận cô, không nên vì tiền mà khiến tình cảm của hai người trở nên rẻ mạc như vậy?
Nhưng thật không ngờ trái với suy nghĩ của cô thì Mai Ánh lại không hề trách móc cô, thay vào đó lại luôn an ủi, trấn an cô.