Hai người ngồi xuống chiếc ghê sofa, bà cầm lấy chiếc khăn đang được đan giở lên. Nhìn từng mũi đan khiến bà thật sự rất khâm phục cô gái nhỏ này.
“Chiếc khăn này, con đan rất đẹp.”
“Dạ, con cũng hay đan khăn để giải tỏa chút căng thẳng, mệt mỏi thôi.”
Cô nhưng bà rồi mỉm cười.
Thật ra chiếc khăn này là cô cũng mới Đan lúc tối, vì không ngủ được nên cô mới lấy ra để đan.
“Con xin phép vào phong bếp.”
Cô thấy hai ông bà đã gật đầu đồng ý thì cũng nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Thấy Mai Ánh đã đi, ông Quý đứng dậy đi đến chỗ chiếc tủ gần đó, cầm lên một bức ảnh.
“Nếu như em vẫn còn sống thì tốt biết bao, Mai Ánh cũng không phải chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Ông thở dài, ánh mắt đầu tiếc nuối nhìn tấm ảnh của mẹ cô.
Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng khi ông lên 17 tuổi thì Mai gia bỗng dưng mất tích. Cho đến một ngày Kim Huyền trở lại, sau khi bước vào gặp Quý lão gia hai người nói với nhau chuyện gì đó, nhưng đến khi trở ra ánh mắt cô trở nên thất vọng, cho đến bây giờ ông vẫn chưa tìm được lý do tại sao cô lại như vậy.
“Mạc Thương, chuyện cũng đã qua lâu rồi.”
(Mạc Thương là tên của cha na9 nha mấy bợn.)
Thật ra khi gặp Mai Ánh ông, bà đã biết cô là con gái của Kim Huyền. Vậy nên khi Mạc Nam nói sẽ kết hôn với cô thì ông bà cũng không ngăn cản, mà còn rất vui mừng.
Ba năm cô ở nước ngoài ông luôn âm thầm giúp đỡ cô.
“Hai bác, cháu đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, mời hai bác cùng vào ăn.”
Cô lễ phép mời hai người.
Ông bà Quý bước vào phòng ăn, trước mắt hai người là một mầm đồ ăn thịnh soạn, còn được trang trí rất đẹp mắt.
“Trời ơi, đây là đó con làm cả sao?”
Bà không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.
“Dạ.”
Cô hơi e dè trả lời.
Ông Quý nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
“Kim Huyền, con gái của em thật sự đã lớn rồi.”
Ông thầm nghĩ trong lòng, nhìn cô giỏi giang như vậy khiên ông cũng an lòng hơn.
“Hai bác ngồi xuống đi ạ.”
Vừa ngồi xuống bàn ăn là bà bắt đầu than vãn.
“Hơi, Thiên An nó mà được một phần như con thì ta có phúc biết bao nhiêu.”
Cô nghe thấy bà nói như vậy cũng chỉ biết cười trừ, còn ông Quý thì cũng chỉ biết lắc đầu bất lực nhìn bà.
“Thôi, không nói chuyện đó nữa bà lo ăn đi.”
Ông gắp một miếng đùi gà đưa vào bát của bà.
Bà thấy ông Quý nói mình như vậy liền quay sang giận dỗi ông.
“Mai Ánh, con xem ta có nói gì đâu chứ, ta nói đúng mà cũng tại ông ấy chiều con quá nên nó đến việc cắm cơm cũng không biết làm.”
Vừa nói bà vừa quay sang gắp miếng đùi gà bỏ lại vào bát của ông.
Thấy hai người tuy đã sống với nhau mấy chục năm rồi mà vẫn mặn nồng như vậy khiến cô không khỏi ngưỡng mộ.
Sau 30 phút cả nhà ba người cũng đã ăn xong, cô cùng bà Quý thì cùng nhau rửa dọn, tuy cô đã nói là để mình làm nhưng bà lại không chịu. Nên cô cũng đành để bà cùng làm với mình.
Còn ông Quý thì đang ngồi ở bàn uống trà, ăn bánh, nhìn hỏi bây giờ có khác gì một gia đình thực thụ không chứ.
“Mai Ánh con nói xem, ta có nên đưa Thiên An đến đây học nấu ăn không nhỉ.”
Bà suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô.
“Nếu em ấy muốn học thì bác cứ việc cho em đến.”
Hai người nói chuyện vui vẻ đến mức ông Quý cũng muốn được vào nhập hội. Ông liên túc thấp thỏm ngó vào để xem hai người nói gì.
Sau một lúc hai người cười nói bước ra khỏi phòng bếp, rồi ngồi xuống ghế sofa.
“Mai Ánh con xem, bây giờ con cũng trở về nước rồi, mà cũng chưa có việc làm, hay là con cứ tạm thời về công ty chúng ta là việc đi.”
Ông Quý lên tiếng.
“Dạ, cháu cũng chưa nghĩ đến việc đó.”
Thật ra cô cũng có ý định tìm công ty nào đó để tìm hiểu thêm về lĩnh vực thời trang, để thêm nguồn cảm hứng mới, nhưng cô lại không có ý về làm việc cho Quý gia, bởi vì cô không muốn chạm mặt người cũ quá nhiều, tránh thêm phiền phức.
“Được rồi, cháu cứ suy nghĩ thêm.”
Thấy cô có vẻ hơi đắn đo nên ông cũng không muốn bắt ép.
Reng... reng..
“Có chuyện gì sao? Thiên An.”
Ông lo lắng hỏi cô con gái mình.
“Anh... anh hai tỉnh rồi.”
Đầu dây bên kia vui mừng nói.
“Thật... thật sao.”
Ông Quý cũng không giấu được sự vui mừng mà nở một nụ cười. Bà Quý nghe thấy con trai mình đã tỉnh mừng đến mức rơi cả nước mắt, Mai Ánh thấy vậy liền ôm lấy bà.
“Vậy... vậy là tốt rồi.”
Bà Quý cũng quay lại ôm lấy cô, bao nhiêu nước mắt lo lắng trước đây đều tan biến hết, thay vào đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nhìn thấy mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp như vậy Mai Ánh cũng nở một nụ cười hạnh phúc.
Xin lỗi mọi người do chương trước mình có thay đổi cốt truyện, nếu như không thay đổi thì mình sẽ bị bí ý tưởng. Xin lỗi m.n😌