Ở trong thành phố này, không ai là không biết đến Phó Mặc Quân, chủ tịch của tập đoàn Phó thị. Bên cạnh đó khi nghe đến tên, mọi người lại nghĩ đến một việc khác, ngài ấy rất là cưng chiều vợ của mình.
Trên các tờ báo hay các cuộc phỏng vấn, chỉ cần có hiện diện, người đầu tiên ngài ấy nhắc đến luôn là tên vợ của ngài ấy.
Cũng trong năm thực hiện đám cưới, Phó Mặc Quân đã chi hẳn một số tiền tương đối lớn chỉ để mở một khu trưng bày các tác phẩm tranh vẽ.
Sinh nhật của vợ, ngài ấy lại thuê lại cả một đoạn đường để trưng hoa, mua lại khu khách sạn đắt giá nhất chỉ để vợ ngắm cảnh.
Từ đó, Phó Mặc Quân liền trở thành hình mẫu người chồng lý tưởng được các cô gái chọn.
Khắp cả khu biệt thự nơi cả nhà ở, chỉ cần bước vào, thứ đập vào mắt mọi người luôn là những bức tranh vẽ.
Khi sinh nhật của Lăng Vi và Lăng Kì diễn ra, tới ngày, cả thành phố như náo nhiệt hẳn, chỉ đơn giản là sinh nhật nhưng Phó Mặc Quân đã tổ chức một bữa tiệc vô cùng long trọng, rầm rộ khắp cả nước.
Việc này như là một dấu mốc, hai đứa trẻ đều là hòn ngọc quý trong tay của Phó gia.
Một nam một nữ, nam thì trông tướng mạo khôi ngô, nữ lại đáng yêu dễ thương.
Vùng hoa tươi rợp trời, người vào dự không dứt, tất cả đều chuẩn bị những món quà long trọng để tặng.
Chiếc bánh kem lộng lẫy khắc họa bốn bức tượng nhỏ làm bằng bánh, ở giữa còn là một bức tranh vẽ lại cả nhà.
Đứa bé trai trong chiếc áo vest cắt thêu tỉ mỉ cỡ nhỏ, từ đầu đến cuối đều mang đậm chất thương hiệu. Đứa bé gái lại trong chiếc váy trắng rực rỡ tinh khôi.
Chỉ cần nhìn, tất cả đều tan chảy trước những sự đáng yêu.
Hai đứa trẻ tiến vào chính giữa, hai bên đường đi đều là hàng người ưu tú đứng thẳng.
Khách mời đến tương đối đông, vẻ mặt không giấu nổi sự háo hức và mong chờ.
Sau lần đó, hầu hết thời gian của Phó Mặc Quân đều dành để vui chơi cùng hai đứa trẻ. Cho dù là làm việc hay thông báo, tất cả hầu như đều được thực hiện thông qua họp video.
…
Những nhân viên trong công ty thường nghe nói, khi làm việc tâm trạng chủ tịch có bực bội hay cáu gắt như thế nào, chỉ cần Phó phu nhân đến, chắc chắn ngày hôm đó sẽ là một ngày trời quang, trăng thanh gió mát.
Hơn nữa tất cả đều để ý, mỗi lần Phó phu nhân bước vào là một bộ đồ, khi bước ra lại thay hẳn cả một bộ đồ khác. Lúc ấy, gương mặt điển trai của chủ tịch lại không giấu nổi sự vui vẻ.
Thế nhưng hai tháng gần đây dường như Phó phu nhân không thay đồ nữa, tần suất đến cũng ít hẳn.
Nói đến đây bọn họ khựng lại, chỉ là có chút không hiểu. Có lẽ Phó phu nhân đã không chịu nổi rồi.
Lời bàn tán đến giữa chừng thì họ lại thấy bóng dáng của người phụ nữ, mặt dù gương mặt tất cả đều cúi xuống thế nhưng quạnh mắt vẫn để ý được.
Phó phu nhân vừa rời khỏi, bọn họ lại bắt đầu tụm lại tiếp tục câu chuyện.
“Thấy gì chưa? Bụng phu nhân lại to thêm đấy.”
Trong phòng làm việc chủ tịch, một nhân viên đang cầm bản báo cáo mà đứng tường thuật. Người đứng báo cáo có chút run, chỉ là thấy gương mặt của chủ tịch hơi nhăn, chỉ một cái nhướn mày cũng khiến người ta sợ.
Cánh cửa vừa đẩy, Phó Mặc Quân vài giây trước còn đang cau mày thì vài giây sau đã dãn ra hẳn. Bàn tay anh phẩy nhẹ, nam nhân trước mặt hiểu chuyện mà rời đi.
Vừa thấy phu nhân, người đàn ông cúi đầu chào. Trong lòng không khỏi mừng thầm, Phó phu nhân không những xinh đẹp mà còn là vị cứu tinh sống.
Thấy cô, chiếc laptop trên bàn gấp hẳn lại. Anh bỏ hết tất cả mà lại gần cô.
Ôm chặt cô trong lòng, cả người mệt mỏi tựa trên bờ vai. Nhưng chưa yên phận được một chút thì đã cắn tai cô một cái.
“Đừng, anh còn đang làm việc.”
Gương mặt Phó Mặc Quân nham hiểm hẳn, bàn tay luồn vào chiếc áo nhỏ mà trêu đùa.
“Anh tưởng em quen rồi.”
Lăng Tuệ trợn mắt nhìn anh, gương mặt không chịu nổi lời nói bá đạo như vậy liền đẩy cánh tay anh ra.
“Này, em đang mang thai đó.”
Lăng Tuệ mang thai đến nay đã được hẳn 4 tháng, bụng cô đã trông có thể thấy rõ.
Phó Mặc Quân thấy vậy gương mặt xụ hẳn. Từ lúc cô mang thai, Phó Mặc Quân đã giảm hẳn số lần làm. Cho nên dạo gần đây, tính khí nóng nảy của anh lại dường như phát sinh.
Lăng Tuệ nhìn bộ dạng này có chút thấy tội anh, bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo gương mặt anh lại gần, môi hai người chạm lên nhau, nụ hôn dường như có chút vụng về, hai người cứ thế dây dưa được vài phút thì Phó Mặc Quân đã buông ra hẳn.
“Chỉ hôn không được làm gì là một cực hình, chẳng lẽ em lại định để anh nhịn.” Giọng nói có chút nhẫn nại.
Lăng Tuệ phì cười, bàn tay vớ lấy quả cam tiếp tục dựa vào người anh.
“Coi như trừng phạt vì số lần lúc trước anh làm quá nhiều.”
Cô bóc một múi lại đưa vào miệng anh.
Trước đó, hầu như ngày nào Phó Mặc Quân cũng “làm”, “làm đến nỗi tay chân cô rã rời, không thể xuống giường được. Sau những lần như vậy người nào đó luôn rất thỏa mãn vì hành vi cùa mình. Chỉ là bây giờ đang phải “trả giá” vì hành vi mình gây nên thôi.