Phó Mặc Quân vừa bước ra ngoài thì một thân ảnh nhỏ bé đã chạy tới, thân ảnh ấy đâm sầm vào anh, ngay sau đó liền ngã ra, mắt bắt đầu rấm rức từng giọt một, khóc một cách uất ức.
“Sao chú lại đẩy cháu ngã, không biết đâu, cháu đã bị thương, phải bắt đền chú.”
Lăng Kì lăn ra khóc ngay tại chỗ, Lăng Vi đứng sau lùm cây phía xa cũng bị một pha ngạc nhiên, đứa em trai này thật rất có tố chất làm diễn viên.
Lăng Vi ngước tìm mắt lên người đàn ông cao ráo ấy, vài phút sau cũng không hỏi há hốc mồm, chú ấy, thật sự rất đẹp trai. Mặt cô bé hơi đỏ lên, nhấn con chip bên tai nhỏ giọng.
“Đánh nhanh thắng nhanh, mau lên.”
Lăng Kì nhận được tin cũng từ từ đứng dậy, ôm đùi của Phó Mặc Quân lại khóc thút thít.
“Chú ơi, chú làm cháu bị thương rồi.”
Trợ lí đứng bên cạnh thì trong trạng thái căng thẳng, tổng giám đốc chưa bao giờ thích con nít cả, hơn nữa sau khi thiếu phu nhân rời đi, tính cách của tổng giám đốc lại càng ngày càng khó nắm bắt.
“Phó tổng, hay để tôi dắt đứa bé đi thay ngài.”
Lăng Kì nhíu mày, sau đó ôm chặt chân Phó Mặc Quân.
“Không được, chú này làm cháu bị thương, phải là chú này dẫn cháu đi.”
Phó Mặc Quân cúi đầu nhìn xuống cậu bé phía dưới, đứa bé này, trông cũng thật dễ thương, thế nhưng anh lại có một cảm giác rất quen thuộc.
Anh khụy gối xuống, đưa tay vuốt tóc cậu bé, nhẹ nhàng hỏi chuyện.
“Cháu đau ở đâu?”
Lăng Kì ngước mặt lên, ôm chầm lấy anh. Thật sự là ngoài đời trông còn hoàn hảo hơn trong ảnh nữa, cậu phải bắt chú này về nhà ngay.
“Chú đẹp trai, chú đã có vợ chưa?”
Lăng Vi đứng phía xa bị một phen hoảng hồn, thằng nhóc này đang nói cái gì vậy chứ??
“Lăng Kì, đáng lẽ em phải nói từ từ rồi mới vào chủ đề chính chứ?”
Lăng Kì không quan tâm bên con chip nói gì, cậu sà vào lòng người đàn ông.
“Chú à, mẹ cháu thật sự rất đẹp đấy. Chú mà quen mẹ cháu thì còn được khuyến mãi thêm hai bảo bối cực kì đáng yêu nữa.”
Trợ lí há hốc mồm, thằng nhóc này sao lại đáo để như thế chứ???
Phó Mặc Quân nghe vậy thì anh cũng đứng lên, bàn tay đẩy cậu bé ra xa, đôi mày cau lại.
“Chú không có hứng thú, cháu bị thương ở đâu, chú dẫn cháu đi xem vết thương rồi mau về nhà đi.”
Lăng Kì phồng má, định nói gì đó thì đã bị Lăng Vi chạy lại, đưa tay chặn miệng lại. Cô bé đứng khép hai chân, khoanh tay, hai chùm bím tóc đung đưa nhịp nhàng theo từng động tác
“Em cháu hơi thô lỗ, chú thông cảm nhé.”
Lăng Vi vội vàng nắm tay Lăng Kì rời khỏi, nhưng vừa kéo một đoạn cậu bé đã giảy nảy ra.
“Chú, mẹ cháu thật sự rất đẹp, chú không quen mẹ cháu là sau này chú phải hối hận đấy.”
Bóng hai đứa nhóc dần khuất ra phía xa, điện thoại cũng đã điểm sáu giờ, còn hai tiếng nữa là buổi triển lãm diễn ra.
…
Vừa ra khỏi khu bệnh viện ấy, Lăng Vi liền buông đứa em trai ra.
“Chị đã bảo là phải từ từ mà.”
Lăng Kì cũng không thua kém, bắt đầu trừng mắt cãi lại.
“Chẳng phải chị bảo em là đánh nhanh thắng nhanh hay sao?”
Lăng Vi khoanh hai tay, lên giọng.
“Đánh nhanh như em người ta chạy mất, lúc đấy thì đừng nói tại sao chị không giúp?”
Bỗng từ sau truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ý nguy hiểm.
“Hai đứa đã đi đâu vậy?”
Lăng Tuệ đứng khoanh tay nhìn xuống hai đứa con của mình, vốn đang làm tóc để chuẩn bị đi dự tiệc, hai đứa trẻ thì lại để ở khu tự chơi, kết quả khi làm xong tóc bóng hai đứa cũng mất hút.
Lăng Vi vừa thấy mẹ liền thay đổi thái độ ngay lập tức, cô bé xị mặt ra ôm chầm lấy mẹ. Nhưng cô bé còn chưa kịp diễn thì Lăng Kì đã nhào lại, bắt đầu khóc òa lên.
Lăng Tuệ đã quá quen với tình huống này, cô liền trợn mắt.
“Mau đi về.”
Hai đứa gật đầu ngoan ngoãn mà đi theo.
Đến khi về đến khu khách sạn đã thuê, cô mới đẩy hai đứa vào, bên trong đã có một người phụ nữ trông trẻ được mời đến sẵn vẫn đang ngồi đợi.